Trời ơi!
Trong lòng hồ ly đang than khóc.
Ta từ từ bán, tề thủy trường lưu, không rõ ràng như vậy, chuyện gì ta cũng sẽ không có, ngươi phản đối... duy nhất một lần mua sạch của ta...
“Một trăm ngàn... đủ chưa?”
Tả Tiểu Đa đập mười ngàn cuối cùng.
“Đủ rồi đủ rồi....” Gần như hồ ly sắp khóc rồi.
“Ôi, bên trong nhẫn này cũng không còn bao nhiêu... dứt khoát cho ngươi... cũng không cần nói hơn một ngàn con với ta, ta lấy của ngươi một ngàn con, làm tròn là được...”
Tả Tiểu Đa rất vô lại trực tiếp quét sạch cái nhẫn, lại lấy ra khoảng ba bốn trăm viên Tinh Hồn Ngọc trung phẩm, sau đó bắt đầu đựng chim trĩ ba đuôi vào trong không gian trống, chim trĩ ba đuôi thơm lừng, cùng với gia vị, thậm chí ngay cả khung giá thiết cũng lấy đi một cái.
Nhưng không yêu nào cho rằng hổ giàu có chiếm lợi gì, người ta còn đưa nhiều hơn ba bốn trăm viên Tinh Hồn Ngọc trung phẩm, đồ vụn vặt gì không mua được?
Đã nói rồi, người ta một mạch mua nhiều như vậy, ngươi không giảm giá đã quá đáng rồi, còn thu thêm Tinh Hồn Ngọc của người ta, so bì những chuyện vụn vặt này nữa, làm sao cũng là ngươi không đúng rồi!
“Ừm, đủ rồi, đi nhé.” Nhà giàu Hổ Nhất Pháo đi nghênh ngang, vẫy tay không mang theo chút áng mây.
Hồ sáu đuôi muốn khóc không ra nước mắt nhưng lại rất kích động ôm chiếc nhẫn đầy Tinh Hồn Ngọc của mình, cảm nhận được ánh mắt mọi người bốn phía ác ý như sói như hổ, sâu thẳm trong lòng lập tức tràn đầy cảm giác ‘dê béo’.
Chỗ không xa.
Thanh niên đó đưng ở góc đường, nhìn bóng lưng nhà giàu Hổ Nhất Pháo vung tiền như rác tiêu sái rời đi, nhíu chặt mày.
“Là trùng hợp sao?”
Mình vừa mới đến, vừa chú ý đến tên này, tên này xoay mông đi qua bên kia mua chim trĩ ba đuôi rồi....
Không có bản lĩnh lớn thì dẫn dắt chấn động...
Bây giờ xoay mông rời đi, lại đi mua thứ khác ăn.... tên này thích ăn như vậy sao?
Hai tên ăn hàng?
Đây... hình như có chút kỳ lạ!
Chẳng qua là hai hổ yêu cảnh giới Quy Huyền... trên người phảng phất có một loại yêu khí thuần khiết của hoàng tộc yêu tộc... mặc dù không quá rõ ràng, phần lớn đều bị khí tức thuộc về hổ yêu trung hòa rồi.
Hoặc là, chủng yêu khác ngoài hoàng tộc, cũng không thể phân biệt rõ ràng.
Nhưng mà... tuyệt đối không bao gồm mình.
Kiểu khí tức yêu khí của Tam Túc Kim Ô, khí tức độc nhất của Yêu Hoàng nhất tộc bọn ta, sao có thể nhận nhầm? !
Vì hình như giống với yêu khí của mình!
Cửu thái tử híp mắt nhìn hổ yêu phía trước, trong mắt có đủ loại suy nghĩ lóe qua.
Trong lòng bàn tay, Truyền Tấn Ngọc không ngừng gửi đi tin tức.
“Lão đại, ngươi có quen hai tên hổ yêu cảnh giới Quy Huyền không? Dáng vẻ thì...”
“Không quen? Được rồi, được rồi, không sao.”
“Anh hai, ngươi có quen...”
“....”
“Tiểu Quy, ngươi có quen hai tên cảnh giới Quy Huyền...”
“Cũng không quen? Chưa từng tiếp xúc? Ngươi xác định? ! Thật sự xác định sao?”
“Xác định!”
Cửu thái tử lặng lẽ buông Thông Tấn Ngọc xuống.
Sắc mặt hoàn toàn nặng nề.
Chín anh em, không có ai từng tiếp xúc với hai tên hổ yêu này, vậy thì yêu khí hoàng tộc trên người bọn họ, từ đâu đến?
Không chỉ đáng suy ngẫm, thậm chí.... tâm tư cực đáng sợ!
“Cẩn thận, hình như có người nhìn chằm chằm chúng ta?” Tả Tiểu Niệm, ừm, Hổ Nhị Miêu cẩn thận ngưng khí truyền âm.
“Ừm.” Hổ Nhất Pháo nhíu mày: “Không sao, tạm đợi hắn tìm đến đây, xem thử hắn nói thế nào.”
Tu vi của hai vợ chồng bây giờ đã đạt đến Đại La, thần niệm càng kinh người kinh yêu, long trời lỡ đất.
Từ sớm khi thanh niên yêu tộc đó chú ý đến bọn họ, Tả Tiểu Đa càng sớm hơn một bước phát giác ra sự tồn tại của đối phương.
Nhưng đối phương không hề có hành động tiếp theo, hai người Tả Tiểu Đa cũng chỉ có thể đi bước nào xem bước nấy.
Nói thế nào đi nữa, tùy tiện hành động giống như trực tiếp bại lộ... nghi thần nghi quỷ không thể được!
Oa Hoàng Kiếm nói rõ, khí tức trên người hai mình, chính là yêu khí hoàng tộc yêu tộc hàng thật giá thật, yêu bình thường hoàn toàn không có khả năng trực tiếp ra tay, nhất là những yêu đó có thể phát hiện khí tức yêu tộc hoàng tộc, bản thân tuyệt đối không phải là yêu bình thường mới đúng, thấy mầm biết cây, cho dù có nghi ngờ, vẫn không dám ra tay.
Liên quan đến điều này, Tả Tiểu Đa vô cùng công nhận lời nói của Oa Hoàng Kiếm.
Cho nên Tả Tiểu Đa mới lựa chọn thay đổi hình tượng rụt rè ban đầu, thể hiện ra dáng vẻ một người giàu hống hách, người giàu không thiếu tiền.
Ngươi không phải chú ý ta sao?
Vậy ta dứt khoát khiến ngươi chú ý nhiều hơn một chút.
Xem thử ngươi có thể thế nào?
Vì lúc này, chạy, thì không thể. Trái lại sẽ dẫn tới phản ứng mạnh mẽ của đối phương.
Thậm chí hồ yêu sáu đuôi lấy của cải lớn như vậy có khi nào biến thành dê béo không... đó không phải chuyện Tả Tiểu Đa cần cân nhắc.
Cảm thấy thần niệm đó cách mình càng ngày càng gần, trong lòng Tả Tiểu Đa vẫn vững chắc.
Vì thần niệm đó mờ nhạt không rõ ràng, thể hiện nhiều hơn chính là nghi ngờ không xác định, nhưng không có ác ý gì rõ ràng.
Nói đến cùng, cho dù có ác ý cũng là hết sức mờ nhạt.
Như vậy đủ rồi!
Trong lòng Tả Tiểu Đa xác định.
Ôm lấy eo nhỏ của ‘Hổ Nhị Miêu’, dạt dào hứng thú nói: “Trước mặt thơm quá, hình như là da trâu thiết mà ngươi thích ăn nhất.”
Hổ Nhị Miêu thuận theo mỉm cười: “Vậy...”
“Chúng ta qua đó ăn.”
“Được.”
Hai người vui vẻ xông vào quán rượu.
Đây đã được gọi là quán rượu sang trọng nhất thành Lôi Ưng, trong cốt lõi chẳng qua là dùng gỗ dựng thành ba tầng, bốn phía đón gió, treo mấy tấm màn vải, nếu nhất định phải dùng từ dễ nghe để hình dung, thì hai từ ‘Phóng khoáng’, miễn cưỡng hợp với tinh cảnh.
Tả Tiểu Đa tùy ý gọi mấy món, lại gọi hai bình rượu, ở vị trí gần cửa sổ lầu ba ngồi xuống.
Hai hổ lông xù, bắt đầu tự mình thưởng thức món ăn.
Không thể không nói, ở yêu tộc ăn món dân dã, hương vị chính tông vượt xa dự kiến.
Không chỉ Tả Tiểu Đa ăn đến vô cùng vui vẻ, Tả Tiểu Niệm cũng vô cùng bất ngờ.
Không ngờ yêu tộc làm món ăn, lại có thể ngon như vậy, rượu cũng tuyệt vời một cách bất ngờ, dư vị khá dài, kéo dài không tản.
Nhưng mà nhìn ông chủ mở quán rượu chính là một kim ty hầu tinh hỏa nhãn kim tinh mông đỏ, cũng cảm thấy không phải bất ngờ như vậy.....