Đông Hoàng thở hổn hển nói: “Ngươi nói xem, nếu như là con của ta, tại sao ta lại phải giấu chứ, ta có lý do gì để che giấu chứ? Ngươi cho ta một cái lý do, nếu lý do đó thuyết phục, ta sẽ nhận, thế nào?”
Yêu Hoàng lắc lắc đầu, lùi về sau mấy bước ngồi lên ghế, lẫm bẫm: “Ý của ngươi là, thật sự không phải là của ngươi sao? Thất sự không phải?”
“Mẹ kiếp!.....”
Đông Hoàng tức giận: “Ta lừa ngươi có ý nghĩa gì chứ?”
Yêu Hoàng nói một cách bất lực: “Nhưng mà đó cũng không phải là của ta! Ta giấu ngươi..... cũng đâu có ý nghĩa gì! Ngươi cũng biết đấy! Bởi vì ngươi là người bằng lòng gánh họa cho ta mà không cần bất cứ một điều kiện gì....”
Đông Hoàng cũng ngây ra: “Thật sự không phải là của ngươi sao?”
“Không phải!”
“Nhưng mà cũng đâu phải của ta!”
“Hử? ! Vậy thì của ai? Có thể là của ai được chứ? !”
Trong một lúc, cả hai người đều rơi vào im lặng.
Thời khắc này, ngay cả không khí trong đại điện cũng trở nên ngột ngạt.
Rất lâu rất lâu sau.
“Đại ca, ngươi thật sự có thể chắc chắn..... lại có một huyết mạch Tam Túc Kim Ô xuất thế?”
“Là lão cửu, là do Nhân Cảnh phát hiện ra, hắn thề độc nói đó chính là sự thật..... cái quan trọng nhất là, hắn dám khẳng định, yêu khí mà đối phương tỏa ra tuy yếu, nhưng độ tinh thuần gần như còn cao hơn lão cửu một bậc.....”
“Còn tinh thuần hơn cả Nhân Cảnh? Còn cao hơn một bậc?”
“Là lão cửu nói như vậy, tin chắc hắn biết phân nặng nhẹ, sẽ không nói quá sự thật đâu.”
Đông Hoàng tự lẫm bẫm: “Chẳng lẽ..... trời đất lại sinh ra thêm một Tam Túc Kim Ô nữa hay sao?”
Yêu Hoàng quả quyết phủ định: “Điều này sao có thể? Cho dù là lượng kiếp tái khởi, nói chung không phải trời đất tái tạo, từ lúc hỗn độn sơ khai, xuất hiện trời đất, lúc mới hình thành vạn vật thì đã không thấy xuất hiện nữa rồi..... sao lại có thế sinh ra thêm một Tam Túc Kim Ô nữa chứ?”
“Vậy thì từ đâu mà ra?”
Đông Hoàng liếc nhìn một cái: “Không lẽ là từ trên trời rơi xuống?”
Yêu Hoàng cũng vô cùng khó hiểu.
Hai người đều là cường giả tuyệt thế, kiến thức cực kỳ phong phú, dù không phải là Thánh Nhân, nhưng xét đến chiến lực cũng như năng lực của bản thân, thì chưa hẳn là không thể hùng mạnh như Thánh Nhân, thậm chí còn mạnh hơn nhiều so với một số Thánh Nhân nữa chứ.
Nhưng cho dù là hai cường giả như vậy, đối mặt với vấn đề trước mắt này, cũng không thể nghĩ ra được điều gì.
Hai người cũng đã từng bấm tay đoán thiên cơ, lại gặp lúc lượng kiếp, thiên địa hỗn tạp đến mức hoàn toàn không cách nào thăm dò được, hai người họ dù rằng đã hợp sức, nhưng vẫn không nhìn ra được tý manh mối nào.
“Thiên cơ hỗn độn như thế nào quả thật đáng ghét!”
Hai người đồng loạt chửi lớn một tiếng.
Một hồi lâu sau....
“Huyết mạch Kim Ô không phải là chuyện nhỏ, liên quan đến khí số trời đất, chúng ta bất buộc phải có một người đích thân đi nghiệm chứng một chuyến.” Nét mặt Yêu Hoàng vô cùng trầm tĩnh.
Cho đến hiện tại, sự ung dung cười cợt trong lòng Yêu Hoàng Đế Tuấn đã bay mất từ lâu, không còn sót lại chút gì. Thậm chí, hắn lờ mờ cảm nhận được, chuyện này, e rằng không nhỏ, có lẽ còn liên quan mật thiết đến số kiếp của Yêu tộc.
Đông Hoàng lặng im một chốc, nói: “Mọi việc xảy ra đều có lý do của nó, cứ để ta điều tra xem thế nào trước đã.”
Đế Tuấn yên lặng gật đầu: “Vậy cũng được. Ta sẽ vẫn ở đây trấn áp khí vận, nếu cả ta và người cùng đi hết như vậy, mất trấn áp làm tám đại Tổ Vu của Vu tộc thoát khỏi ràng buộc, kế hoạch dự tính hàng triệu năm cứ thế đổ sông đổ bể.”
“Được.”
Đông Hoàng hơi do dự, nói: “Có cần ta để Chuông Hỗn Độn ở lại, giúp ngươi trấn khí vận không?”
Đế Tuấn cười ha ha: “Vậy mà lại dám xem thường ta, lão nhị, ngươi muốn ăn đánh hay nhận phạt đây?”
Đông Hoàng Thái Nhất cười nhạt, nói: “Muốn đánh muốn phạt gì cũng được, mọi chuyện đều phải cẩn trọng.”
“Ta không cần.”
Đế Tuấn kiên quyết xua tay, nói: “Năm đó, ngươi dùng Tiên Thiên Hoàng Hồ Lô luyện chế thành Trảm Tiên Phi Nhận đưa cho thằng út để phòng thân, đã làm hao hụt lớn lượng sức mạnh của bản thân. Chuông Hỗn Độn gắn kết trực tiếp với số mệnh, tuyệt đối không thể tách nó ra khỏi cơ thể ngươi lần nữa. Đưa cho ta cũng không được, bây giờ thời thế hỗn loạn, Chuông Hỗn Độn lại không ở trong tay ngươi, nếu bị mấy lão già kia tính kế, chỉ sợ…”
Đông Hoàng thản nhiên nói: “Muốn bẫy ta cũng phải có chút bản lĩnh mới được, còn Trảm Tiên Phi Nhận là do trong lòng ta thấy bất công, mới đưa cho đứa út… Cứ coi như nó còn nằm trong tay ta, ta cũng không có chỗ dùng đến.”
Đế Tuấn nói: “Định Hồn Chi Mộc, Đại Nghệ Chi Hồn, cộng thêm Tiên Thiên Hoàng Hồ Lô… chính là sát khí phi phàm, sao chạy đến trong miệng ngươi lại thành mấy thứ phiền toái thế. Lúc trước đánh với Vu Yêu, ngươi tung ra Tuyệt Sát Đại Nghệ, nhưng cũng là chuyện hợp tình hợp lí. Sao lại không thể giết kẻ thù một mất một còn cơ chứ? Nhiều năm trôi qua như vậy rồi, ngươi cũng nên nghĩ thoáng hơn đi, đâu cần canh cánh trong lòng mãi.”
Đông Hoàng chắp tay ở phía sau, chậm rãi đi đến trước ô cửa sổ, ngắm nhìn thần thụ Phù Tang che kín trời đất bên ngoài, ánh mắt xa xăm, chậm rãi nói: “Ta chém đầu hắn chẳng có gì là đáng trách cả, kẻ thù sống còn, rõ ràng phải phân định sống chết. Thực lực của hắn không bằng ta, dĩ nhiên nên chịu chết trên tay ta.”
“Lúc giết Đại Nghệ, ta chưa hề có ý nương tay, khi luyện chế Đại Nghệ Chi Hồn, ta cũng không thấy áy náy chút nào. Ngay cả đến hiện tại, ta vẫn giữ nguyên ý niệm ban đầu, cũng không dao động.”
“Thế nhưng, đã từng làm bạn ngao du, tình cảm bạn bè đã từng có, tất thảy không thể bị xóa sạch vì hận thù giữa hai chủng tộc. Mặc dù từ trước đến giờ, hắn chưa từng nhắc lại tình nghĩa quá khứ, ta cũng không suy nghĩ về chuyện xưa ngày cũ, nhưng cuối cùng, không thể phủ nhận sự tồn tại của chúng trong quỹ sinh mệnh của ta.”
“Khi trước Yêu tộc là cây cao đón gió, dẫn đến bầy địch lang chú ý, nguy hiểm rập rình, Tây Phương giáo như hổ rình mồi, sức mạnh khiêu chiến trời đất của mười hai Tổ Vu, thêm từng lớp bẫy rập của Tam Thanh, cùng với Long Phượng Kỳ Lân tam tộc âm thầm ngấp nghé, bất kỳ lúc nào cũng có thể kéo nhau đánh chiếm. Tình thế ác liệt hơn bao giờ hết, chính là phải giết hại Linh Bảo, ổn định khí vận. Việc luyện chế Đại Nghệ Chi Hồn là việc mà ta, nguyên là Hoàng Giả Yêu tộc nên làm, nhưng muốn nói hoàn toàn không thẹn với lòng…”