“Nếu như ta vẫn định giết …”
Đông Hoàng lắc đầu cười khổ: “Ta sẽ không thể vượt qua cửa ải của chính mình, vạn vật trên thế gian, khó khăn nhất chính là trái tim này.”
Ánh mắt hắn có phần ảm đạm xa xăm, nhẹ giọng nói: “Ngươi đoán xem sao ta lại kẹt ở đỉnh Chuẩn Thánh lâu như thế, bởi vì ta biết, cho dù ở đỉnh Chuẩn Thánh bước ra khỏi hàng tỷ dặm, ta vẫn không thể thật sự thành Thánh, do ta không đủ nhẫn tâm.”
Đế Tuấn đi đến bên cạnh hắn, cùng nhìn thần thụ Phù Tang bên ngoài, khóe miệng mỉm cười trào phúng, giọng điệu khinh thường, nói: “Biến thành Thánh Nhân tuyệt tình thì tốt chắc?”
“Thánh Nhân không hẳn đã vô tình, chẳng qua là đại đạo vô tình mà thôi.”
Đông Hoàng Thái Nhất nói: “Ví dụ Oa Hoàng bệ hạ, đâu có vô tình, giáo chủ Thông Thiên lại càng chí tình chí nghĩa. Nhưng đó là đạo của bọn họ, không phải của ta.”
Trên mặt Đế Tuấn lộ ra nụ cười ấm áp, nói: “Ngươi có biết chúng ta bị trói chặt với cái gì không?”
Đông Hoàng Thái Nhất cười, lắc đầu không nói lời nào.
Đế Tuấn cũng cười: “Ràng buộc giữa ta và ngươi, chỉ do chúng ta là hoàng thất Yêu tộc.”
Một lúc lâu sau, hắn nói: “Nếu như ngươi ta buông bỏ trách nhiệm, lập tức thành Thánh cũng không phải không có khả năng.”
Đông Hoàng Thái Nhất cười rạng rỡ, quay đầu lại hỏi: “Vậy ngươi có thể dứt khoát rũ bỏ được không?”
Hai anh em nhìn nhau, đồng thanh cười rộ lên. Hai người đều ngầm hiểu thứ vây hãm mình là gì, chính là Yêu Hoàng, hoàng thất yêu tộc.
Nếu như tháo gỡ mối quan hệ này, họ hiển nhiên có thể ngay lập tức thành Thánh, thế nhưng không có nó đồng nghĩa với việc mất đi hai vị Hoàng Giả trấn áp thiên hạ, Yêu tộc của bây giờ tức khắc sẽ sụp đổ, từng bước suy bại biến thành đồ ăn, nô lệ, thú cưỡi của những chủng tộc khác.
Có thể từ bỏ được không? Có!
Thật sự dứt khoát buông tay được sao? Không bỏ được!
Dù không nói ra nhưng cả hai đều hiểu, đều biết tất cả, nhưng đâu thể buông tay, đó là chấp niệm theo đến cuối đời.
“Anh cả bảo trọng, em cũng đi đây.”
Đông Hoàng cười đùa, một bước ra ngoài, hóa thành vệt sáng bay đi.
Yêu Hoàng Đế Tuấn đứng trước cửa sổ, trầm ngâm lặng nhìn thần thụ Phù Tang, ánh mắt dao động.
Rất lâu sau đó, hắn khe khẽ tự hỏi chính mình: “Phải chăng có thể đặt xuống được ư?”
Hắn tức thì từ bỏ, biến thành lắc đầu cười khổ.
“Ta lưu luyến địa vị chí tôn này sao? Hahahaha…”
Trong tiếng cười, cơ thể Yêu Hoàng biến mất dưới hình dạng một ngọn Đại Nhật Chân Hỏa.
Cái gọi là địa vị chí tôn, tưởng thật nhưng cũng chỉ là trò đùa mà thôi. Với tu vi của Đế Tuấn và em trai Thái Nhất, cho dù hắn không phải là Yêu Hoàng, đủ để đi đến đâu cũng đã định sẵn ở vị trí cao quý rồi.
Ngôi vị hoàng đế này, có hay không, cũng đâu có thay đổi chỗ nào, thứ duy nhất không thể mặc kệ chẳng qua chỉ một chữ “Yêu”, có thể làm gì được đây?
Trong đại điện Yêu Hoàng, hoàng hậu Hi Hòa ngồi nghe câu được câu không tin tức báo về từ các nơi, lông mày thanh tú cau lại.
Mấy điều cấm kỵ như hậu cung không được can chính linh tinh gì đấy, xưa nay vốn không hề tồn tại ở thiên đình Yêu Hoàng. Quyền uy nằm trong tay Yêu Hậu ngang bằng với Yêu Hoàng, có một số lúc thậm chí sẽ hơn cả Yêu Hoàng.
Chỉ vì từ thời xa xưa, Hỗn Độn khai sinh ra ba con Tam Túc Kim Ô, gồm hai con đực và một con cái. Đến cả Đông Hoàng Thái Nhất cũng có lúc tỏ ra không phục với Yêu Hoàng Đế Tuấn, mặt nặng mày nhẹ với bề trên, còn gào thét, giương cung bạt kiếm, lúc dữ dội dám làm liều xông thẳng lên đấm đá. Nhưng với Yêu Hậu Hi Hòa, hắn chỉ có thể hành xử cẩn thận, mặt mày tươi tắn, khom lưng nghênh đón, cung phụng tận tình, có đôi khi còn bị Yêu Hậu dí đầu dạy dỗ.
Hắn còn có thể làm gì được đây, ai bảo người ta không những làm chị dâu, còn là chị cả của mình nữa chứ.
Tất nhiên Đông Hoàng rất ít khi bị người ta dạy dỗ, vô cùng hiếm, số lần có thể đếm được trên đầu ngón tay, suy cho cùng vẫn còn thân phận hai người bày ra ở đó.
“Xem ra việc Yêu tộc chúng ta quay về, đã biến thành mục tiêu công kích rồi.” Trên gương mặt mỹ lệ yêu kiều của Yêu Hậu Hi Hòa lờ mờ để lộ nỗi lo âu.
“Quả thật có nhiều dấu hiệu cho thấy các thế lực đã rục rịch muốn ra tay, nhưng Yêu tộc chúng ta có binh hùng tướng mạnh, thực lực hơn người, chỉ cần chúng ta hành động cẩn thận thì sẽ ổn thôi.”
“Ha ha…”
Yêu Hậu cười nhẹ, bề ngoài tỏ ra không để bụng, nhưng trong lòng hết sức nặng nề.
Yêu tộc cây to đón gió là sự thật không thể chối cãi, nguyên nhân chính nằm ở chỗ này đây. Tất cả những chủng tộc khác hiểu rõ sự cường đại bậc nhất của Yêu tộc, lần này các tộc cùng lùi về sau, mặt ngoài thì án binh bất động nhưng kỳ thực đã gắt gao nhìn chằm chằm từng bước đi của Yêu tộc.
Vài ngày sau khi Yêu tộc trở về, vô số bẫy rập được tính toán, bố trí âm thầm trong tối. Toàn bộ đại lục Yêu tộc, nhìn bây giờ thì sóng êm gió lặng, thậm chí còn chiếm ưu thế hơn đại chiến chống đại lục Ma tộc. Nhưng ai lại không biết, tình hình Yêu tộc như nằm trên miệng núi lửa, bất kỳ lúc nào cũng có thể kích phát các tộc khác hợp lực nhắm vào tiêu diệt.
Nếu được lựa chọn, đại lục Yêu tộc càng muốn giống như Ma tộc, đơn độc quay về, chỉ cần nỗ lực bình định ba đại lục trong thời gian ngắn nhất, biến chúng thành sân sau của Yêu tộc, đến lúc đó các chủng tộc khác quay lại, đồng lòng dồn sức, Yêu tộc cũng không cần lo sợ.
Nhưng bây giờ cũng đã cùng trở lại rồi, đối với hiện thực này, cả hai vị Yêu hoàng cũng thấy vô cùng trắc trở, lực bất tòng tâm.
Nàng thực sự không hề ngờ đến, vốn chỉ muốn hoàn thành tâm niệm di dời về đất tổ, đùng một cái biến thành mục tiêu của kẻ khác, bọn họ biết xử lý thế nào đây?
“Bệ hạ đến đó rồi à?” Yêu Hậu hỏi.
“Bẩm, bệ hạ không nói…”
“Hừ!”
Yêu Hậu giễu cợt, nói: “Bệ hạ đúng là càng ngày càng phóng túng, hành xử không phải phép. Đã là lúc nào rồi, hắn còn có hứng thú chơi bời, khác gì đổ thêm dầu vào lửa, muốn áo gấm hồi hương cũng khó thế à? Một đời Yêu Hoàng này chỉ được đến vậy thôi?”