Một đám thị vệ, cung nữ câm như hến.
Yêu Hoàng vừa lúc trở về, nghe vậy cũng không dám đi vào, lập tức ẩn thân trốn ở ngoài, định lén chuồn đến ngự thư phòng tránh bão vài ba ngày.
Ngay lúc này, bên ngoài vang lên tiếng động mạnh như không khí bị xé rách.
“Báo cáo!”
“Phía tây Bạch Hổ thánh quân đưa tin, Tương Liễu đại thánh bị Tây Phương giáo bao vây tấn công, từ chối độ hóa, trên người bị thương nặng, đang lẩn tránh ở đó, chưa rõ sống chết.”
“Tây Phương giáo ra tay? !”
Ánh mắt Hi Hòa trở nên sắc bén, đương định nói thì bóng dáng Yêu Hoàng xuất hiện bất ngờ, vẻ mặt nghiêm trọng chưa từng có.
“Bình tĩnh đừng hoảng.”
Hắn hỏi ngay: “Đã biết kẻ nào cầm đầu chưa?”
“Một trong số đó là Kim Sí Đại Bằng tôn giả, dẫn đầu năm tên tôn giả Tây Phương khác.”
Hi Hòa và Đế Tuấn nhìn nhau, cùng cảm thấy chuyện này có bất thường.
Đế Tuấn cân nhắc trong chốc lát, trầm giọng nói: “Phái Chu Tước đến đấy xem đi.”
Hi Hòa cau mày, nói: “Chỉ để một mình Chu Tước đi, e là không phải đối thủ của Kim Sí Đại Bằng.”
“Ta hiểu.”
Trong mắt Yêu Hoàng lập lòe ánh sáng, nói: “Trừ Yêu Sư đang bên ngoài ra, nhìn khắp chiến tướng yêu tộc cũng chỉ có tốc độ của Chu Tước nhanh hơn Đại Bằng. Vào thời điểm mấu chốt, Chu Tước và Bạch Hổ có thể đưa Tương Liễu đến thẳng phía Huyền Vũ luôn.”
“Dù tử trận, ít chúng ta cũng chống đỡ được thêm một tháng.”
Nét mặt Yêu Hoàng đầy lạnh lùng.
“Ý của ngươi để một tháng, bên ta làm được gì?”
“Ta nghi ngờ chiêu này của Tây Phương là kế điệu hổ ly sơn, muốn dụ ta ra, đám người đó sẽ lợi dụng lúc ta đi vắng đánh thẳng vào đây.” Yêu Hoàng trầm ngâm: “Chỉ cần Tổ Vu không ra, bọn họ lại không động được nơi trọng yếu của Yêu tộc.”
“Đừng vui mừng quá sớm, chúng ta nghĩ được như thế, đối phương sao có thể không tính trước, điểm mấu chốt này từ lâu đã không còn là bí mật.”
Yêu Hậu hít một hơi thật sâu, nói: “Cao thủ Tây Phương giáo nhiều như mây, môn đệ Tam Thanh im lặng chưa có động tĩnh gì, Ma Tổ La Hầu tận mắt nhìn vô số ma chúng ngã xuống vẫn ẩn nhẫn chịu đựng không ra tay… Trước đủ mọi loại dấu hiệu, ta nghi rằng, tiêu diệt Yêu tộc là mục đích cuối cùng của chúng, chỉ cần bất kỳ bên nào trong số đó ra tay, những người còn lại sẽ chờ thời cơ hành động, đến chết mới ngừng.”
“Tây Phương giáo bây giờ mới chỉ phái ra một Kim Sí Đại Bằng, chưa thể chắc chắn rằng xung quanh không còn kẻ khác mai phục, như thế khác nào rút dây động rừng. Khi thời cơ đến, cho dù chúng ta không muốn cũng phải hành động.”
Hi Hòa nói: “Vì thế theo ý của ta, phía Tương Liễu nên án binh bất động.”
Yêu Hoàng im lặng một thoáng, nói: “Vậy cũng được, hiện giờ xung quanh Tương Liễu đều nằm trong mục đích nhử mồi mà bọn chúng sắp đặt sẵn từ trước, nhiều khả năng chúng sẽ không ra tay giết người ngay lập tức, mà chờ thời cơ hành động ba ngày sau.”
“Hi vọng hắn có thể an toàn vượt qua kiếp nạn này.”
Mệnh lệnh còn kịp ban ra, lại nghe thấy âm thanh xé rách không gian.
“Báo!”
“Mau nói!”
“Phía Bắc, Nhiên Đăng Phật áp đảo, giết chết Kế Mông Đại Thánh, thân tử đạo tiêu. Dưới trướng mấy triệu Yêu tộc, Kế Mông Đại Thánh bị Nhiên Đăng Phật độ hóa tận cùng, không còn may mắn sống sót.”
Bộp! Một chưởng của Yêu Hoàng vỗ mạnh xuống bề mặt long án: “Tây Phương giáo đúng là không coi ai ra gì!”
“Bình tĩnh, đừng nóng giận.”
Yêu Hậu không hoảng mà nói: “Trong Tây Phương giáo, Nhiên Đăng kia là hàng Thượng Cổ Phật được tôn kính, nếu chuyện quả thật do hắn làm ra, chỉ sợ hành động không đơn giản như thế.”
“Báo!”
Lại là tiếng xé gió lao đến.
“Thành tây Lôi Ưng, sơn mạch Hoành Đoạn có sông máu phun trào, bất ngờ chảy ngược về thành Lôi Ưng. Tộc A Tu La có động tĩnh lớn, Yêu Sư đại nhân đang giao chiến với Minh Hà lão tổ, tạm thời bất phân thắng bại, nhưng sông máu hoành hành tàn phá thế cục đã lập, kết quả trận địa không mấy khả quan.”
“Lại thêm một nơi!”
Ánh mắt Yêu Hoàng lập lòe, mỗi lúc càng nguy hiểm hơn, song lại có ý như cười trên nỗi đau của kẻ khác.
Những chỗ khác tạm chưa bàn đến, nhưng trận với Minh Hà ở thành Lôi Ưng nhất định là chuyện lớn.
Bởi vì Đông Hoàng Thái Nhất vừa mới đi khỏi, ước tính thời gian thì hẳn đã đến đó rồi.
“Chung quy may mắn cũng là một loại năng lực, lần này số phận tên Minh Hà quá đen, xui đến tận mạng.” Yêu Hoàng thở dài, ít khi thấy nhẹ nhõm trong lòng.
“Nói như thế là sao?” Yêu Hậu không hiểu, hỏi.
“Định mệnh thật trùng hợp, Thái Nhất qua thành Lôi Ưng, căn cứ theo thời gian khởi hành, vừa lúc Minh Hà và Côn Bằng bắt đầu giao chiến. Minh Hà đồng thời ứng phó với Côn Bằng và Thái Nhất, nếu bị hạ gục từ sớm cũng không có gì lạ lắm.”
Yêu Hoàng lạnh lùng cười nói: “Duyên pháp, quả là duyên pháp…”
Sắc mặt Yêu Hậu thả lỏng hơn: “Thật là vừa khéo, sao lúc này lão Nhị lại muốn chạy đến chỗ xa như vậy?”
“Không có vì sao hết, trùng hợp thôi, Nhân Cảnh nói hắn có phát hiện lạ thường ở bên đấy…”
Giờ phút này kể lại, trong lòng Yêu Hoàng Đế Tuấn cũng không khỏi cảm thấy trời cho may mắn.
Đúng lúc, tin tức báo về có dị động, quan trọng đây là hành động đặc biệt, bắt buộc phải cử một trong ba người đi. Sau đó, hắn phái ra Thái Nhất, tiếp đến lại có tin Minh Hà ồ ạt tiến công thành Lôi Ưng. Không thể không nói, toàn bộ sự việc diễn ra trùng hợp quá mức. Coi như bọn họ đã trao đổi, bàn bạc kỹ từ trước, hiện thực sợ rằng cũng khó mà suôn sẻ được như thế.
“Liên quan đến huyết mạch hoàng tộc?”
Yêu Hậu Hi Hòa cũng suy tính nhiều hơn, không khỏi cau mày, ý nghĩ chợt đi đến một trường hợp khác: “Làm sao xuất hiện huyết mạch hoàng tộc mới được? Theo lời Tiểu Cửu nói, đó còn là huyết mạch hoàng tộc thuần khiết nhất, liệu có phải cảm ứng của hắn sai rồi?”
“Huyết mạch là chuyện lớn, Tiểu Cửu luôn thận trọng, nếu hắn không hoàn toàn nắm chắc, sao dám vội vàng báo tin về.”
“Bệ hạ, có phải ngươi đã quên, huyết mạch hoàng tộc thuần khiết nhất trên đời này chính là huyết mạch thượng cổ Tam Túc Kim Ô. Cho dù ngươi hay em trai rong chơi bên ngoài, để lại hậu quả, cũng khó tạo ra nổi huyết mạch Kim Ô thuần chủng nhất. Chỉ duy nhất con nối dõi của ta và ngươi, nó mới là người kế thừa dòng máu Kim Ô thuần khiết.”
Ánh mắt Yêu Hậu Hi Hòa bỗng thoáng hiện nét mong mỏi: “Bệ hạ, ngươi nói xem, có phải là lão Thất trở về hay không?”