Trong chốc lát, Đại Nhật Chân Viêm cuồn cuộn xổng thẳng lên trời theo thần thụ Phù Tang, ánh sáng lóe lên, bay lên chín tầng mây, sau một lúc lâu mới treo ngược trên trời cao.
Trong truyền thuyết, đại trận Hỗn Nguyên Hà Lạc và đại trận Chu Thiên Tinh đồng thời mở ra, sức mạnh vô song, ở thế sẵn sàng chờ ra tay, khiến thiên hạ đảo lộn, vì thế đất trời treo ngược.
“Trẫm rất muốn nhìn xem, là ai, dám mưu toan với Yêu tộc.”
Cùng lúc đó, ở thành Lôi Ưng, Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm đang cùng hộ vệ của Dương Nhân Cảnh nói chuyện phiếm. Đó gọi đó là biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, trước có Dương Nhân Cảnh nói bóng nói gió, dò la về vợ chồng Tả Tiểu Đa, theo sau đến phiên Tả Tiểu Đa thám thính tình hình Yêu tộc từ đám người bên cạnh Dương Nhân Cảnh.
Chỉ có điều, đã hạ mình lân la làm quen với Dương Nhân Cảnh, khom lưng kính cẩn nói chuyện, nhưng hộ vệ bên người hắn sương sương cấp Đan Đỉnh Yêu Thánh cũng không phải người dễ bắt chuyện. Dù sao người ta cũng là tu giả cảnh giới Đại La, chướng mắt với đôi vợ chồng hổ yêu có chút xíu tu vi Quy Huyền thấp kém.
Nhưng Đan Đỉnh Yêu Thánh nể tình bọn họ là khách của thái tử, Tả Tiểu Đa lại tận tâm cố ý chào hỏi, cuối cùng hắn cũng nể mặt họ một chút. Sau đó, được biết hai người này thích nghe chuyện của tiền bối, vị đại yêu này dứt khoát bật băng liên thanh, một phen khoác lác kể lể.
Gọi là nói khoác, thật ra cũng không hoàn toàn là nói mò, nói lan man, vô nghĩa, bởi vì lão già này đúng là đã trải qua rất nhiều chuyện, thuận miệng nói ra đều là bí mật cổ xưa, truyền thuyết kì bí.
Có lẽ có rất ít người kiên nhẫn lắng nghe kể chuyện cổ, vì vậy mà lúc bắt đầu Đan Đỉnh Yêu Thánh mặc dù cũng không vui vẻ gì lắm, vẻ mặt hiện rõ sự không kiên nhẫn nhưng một khi đã kể thì không dứt ra được.
Những hồi ức chất chứa trong lòng đã lâu, hiếm khi có người chịu lắng nghe, thế cứ nói thôi......
Những giai thoại mà Đan Đỉnh Yêu Thánh kể ra đa số đều là những hồi ức khoe khoang, phóng đại về bản thân.
Nhưng trong quá trình kể lại có nhắc đến rất nhiều cái tên, nhiều việc làm của các Đại yêu, binh khí, tu vi, trong lời nói chất chứa sâu xa chứ không phải thuận miệng nói ra bắn tên không mục đích.
Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm cố gắng ghi nhớ, tìm ra chút gì đó trong những manh mối tưởng chừng vô ích này.
Tả Tiểu Đa thầm than Lý Thành Long hiện tại không có ở đây, hắn chính là cao thủ trong lĩnh vực bới móc thông tin này, với những việc tổng hợp tin tức như thế này nếu có hắn thì ắt sẽ tốt hơn nhiều, bản thân và Tả Tiểu Niệm cũng chỉ có thể cố gắng ghi nhớ, mò được manh mối nào hay cái đấy.
“Vị Ô Vân Đại Tiên này lợi hại như vậy sao? Thế mà có thể.......”
“Vị Huyền Vũ Thánh Quân này hành động chẳng phải là hơi ngu ngốc à, cho dù có thể di chuyển như bay, trong chớp mắt cũng có thể đi vạn dặm... haha...... là do ta hiểu sai rồi.....”
“Dưới trướng Yêu Hoàng chẳng phải là ba trăm sáu mươi lăm vị Yêu Thần hay sao? Vừa nãy ngươi mới nói...... à à, là tiểu yêu kiến thức hạn hẹp, nghe đồn.....”
“Đan Đỉnh đại nhân quả nhiên lợi hại......”
“Oa, còn có thể có màu đỏ tím!”
“......”
Tả Tiểu Đa nhân cơ hội nói ra nhiều câu dẫn dắt nhưng không làm cho mọi người thấy phản cảm, ngược lại rất biết canh thời cơ mà nói ra, mọi thứ đều rất vừa phải khơi lên hứng thú kể chuyện của Đan Đỉnh Yêu Thánh.
Đan Đỉnh Yêu Thánh càng kể càng hăng say, một thoáng trôi qua, những kí ức của năm tháng đã qua ùa về.
Trong khoảnh khắc này nhân duyên đều đủ cả, kí ức ùa về như xuất hiện một làn khói mờ nhạt thổi qua những người đang hờ hững lắng nghe.
Nhưng nhiệt huyết trong lòng, cứ theo lời kể mà toát ra, càng lúc càng cuồn cuộn không thôi.
“Lúc ban đầu bốn mươi Yêu Thần bọn ta, đã bày ra Yêu Thần trận không hoàn chỉnh, đối kháng với Nhiên Đăng Thượng Cổ Phật của Tây Phương giáo, trận chiến ấy hung hiểm vô cùng, đơn giản mà nói thì là..... ngay lúc không phòng bị, Nhiên Đăng Thượng Cổ Phật đã đột ngột xuất hiện ngay phía trước rồi, ba mươi sáu Định Hải Châu trong phút chốc hóa thành ba mươi sáu Trọng Thiên Đại Hải từ trên rơi xuống, che kín cả bầu trời, Trạch Nguyên Quảng bị...”
Giọng nói Đan Đỉnh Yêu Thánh xa xăm, nhưng lại kể ra một trận chiến đầy khốc liệt.
Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm chăm chú lắng nghe, bị hút vào câu chuyện.
Ngay vào lúc này...
“. …..”
Đan Đỉnh Yêu Thánh đột nhiên hơi choáng váng, còn chưa nói hết câu, mà Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm cũng cảm nhận được, chân đặt trên mặt đất xuất hiện cảm giác khác thường, cảm giác ấy giống như là từng cơn sóng nhấp nhô trên mặt hồ yên tĩnh...
Thế nhưng, mặt đất dày như vậy sao lại xuất hiện cảm giác rung chấn như vậy chứ?
Lập tức, một mùi máu tươi nhàn nhạt bốc lên, sát khí vô biên chầm chậm đi đến…
Trong mắt Đan Đỉnh Yêu Thánh lộ ra vẻ cảnh giác, tròng mắt chậm rãi chuyển động, đột nhiên hét to: “Không hay rồi, là Huyết Hà!”
Đưa tay tóm lấy Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm bay lên không trung, khôi phục lại hình dáng ban đầu, là một con hạc trắng lớn sải cánh dài hơn ngàn mét!
Trong lúc Đan Đỉnh Yêu Thánh bay lên, tiếng nổ đồng thời vang dội đầy trời, biến cố bất ngờ ập đến.
Tả Tiểu Đa cúi đầu nhìn xuống, vừa nhìn thì thấy cả Lôi Ưng thành đều đã trở thành biển máu!
Ngày thường cái gọi là gió tanh mưa máu, biển máu tràn lan chẳng qua chỉ để ví von. Nhưng trong giờ phút này, chúng đang hiện ra rành rành trước mắt, nuốt chửng mọi sự sống!
Vô số chúng yêu đang vẫy vùng trong biển máu, thân thể của chúng bị biển máu hòa tan, tu vi yếu dần, trong phút chốc hoàn toàn thối rữa, không còn chút gì.
Nhìn ra xa, cả Lôi Ưng thành bao gồm khu vực mấy ngàn dặm xung quanh đều là biển máu cuồn cuộn, tàn phá sinh linh.
Qua một lát, lại có vô số yêu vật dữ tợn từ trong biển máu bay ra, vô số xúc tua vây giữ vô số yêu vật, kéo chúng vào biển máu.
Càng có vô số yêu vật, tay cầm binh khí từ trong biển máu bay ra.
Tiếng ầm ầm vang vọng, trận chiến khốc liệt nhanh chóng bắt đầu, vô số Đại yêu yêu tộc triển khai yêu lực chiến đấu với đám yêu vật trong biển máu.
“A Tu La đột kích, mau ngăn địch!”
Thành chủ của Lôi Ưng Thành là Lôi Ưng Vương Lôi Nhất Thiểm nhanh chóng thống lĩnh hàng vạn Lôi Ưng chúng, đen nghịt kéo đến, khí thế vô cùng phô trương.