Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 2521 - Chương 2519: Côn Bằng Chiến Minh Hà (2)

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 2519: Côn Bằng chiến Minh Hà (2)

Nhưng mà Lôi Ưng chúng mới đến chiến trường, còn chưa gia nhập cuộc chiến đã gặp phải hai luồng sáng đánh tới, trái phải đều bị đánh tan tác.

Hai luồng kiếm một trái một phải, một u một ám quét sạch mọi thứ!

Hưu!

Chỉ là một âm thanh, nhưng uy lực của nó có thể xé tan màng nhĩ của vô số chúng yêu.

Bầu trời dậy sóng, che kín hết tất thảy Lôi Ưng chúng, bất ngờ bị tấn công, những tiếng hét thất thanh lần lượt vang lên, ít nhất cũng có hơn bảy tám ngàn Lôi Ưng chúng bị ánh sáng kiếm quét qua chặt đứt thân thể...

Mưa máu như thác trút xuống điên cuồng, thân thể bị chém nửa cứ thế rơi xuống chôn vùi trong biển máu.

Vô số Lôi Ưng chúng chết đi dưới sự tập kích dữ dội của hai luồng ánh sáng kiếm, đến cả nguyên thần cũng không thoát ra được, rơi xuống biển máu thi thể bên dưới, bị vô số yêu vật kéo lấy thâu tóm.

Lôi Nhất Thiểm tận mắt thấy phe mình thương vong quá lớn, mắt nổ đom đóm, hét lớn một tiếng, thân thể lay động giữa không trung, hóa thành một cây kiếm lớn trực tiếp nghênh chiến với luồng ánh sáng kiếm kia.

“Lão tử liều mạng với ngươi!”

Có thể nói là can đảm có thừa nhưng thực lực quả thực không bằng, đơn giản mà nói cũng giống như châu chấu đá xe, giữa tiếng kêu gào thê thảm, máu tung tóe đầy trời, trong không trung lảo đảo quay lại, sợ hãi hét lớn: “Là Nguyên Đồ Kiếm! Là Minh Hà Lão tổ đích thân đến...”

Lôi Nhất Thiểm bị kiếm kia ép lui về sau, hai luồng ánh sáng kiếm kia càng rực rỡ hơn, một thanh lượn vòng giao nhau lại thêm mấy trăm Lôi Ưng chúng vừa bị chặt ngang nửa người, kêu thảm rơi xuống!

Lôi Nhất Thiểm điên cuồng quát lên: “Minh Hà lão tổ, hay cho ngươi là một Đấng tối cao, thế mà giờ lại lén lút tập kích, chuyên môn đối phó với bọn tiểu bối chúng ta, thế mà còn được xưng là anh hùng hảo hán cơ đấy?”

Khoảng không phía trước rung chuyển, một người trong trang phục đỏ liền xuất hiện, ánh mắt hung ác nham hiểm nhìn Lôi Nhất Thiểm, không nặng không nhẹ nói ra: “Ngươi muốn trực tiếp đối đầu với ta? Vậy ta đành thành toàn cho ngươi vậy!”

Lôi Nhất Thiểm kêu lên một tiếng, thân thể lập tức lùi về phía sau, vừa rồi chỉ mới thử một chút đã suýt bị diệt tại chỗ, Lôi Nhất Thiểm nào dám lỗ mãng lần nữa.

Mắt thấy đối phương vung tay lên, hai thanh trường kiếm tựa như không chịu ảnh hưởng của không gian, thời gian, xoát một tiếng, một khắc kia thanh kiếm đã xuyên qua ngực Lôi Nhất Thiểm chui ra ngoài, mọi thứ diễn ra trôi chảy liền mạch như nước chảy mây trôi.

Một tiếng kêu vang lên.

Lôi Nhất Thiểm lại chịu thêm một kiếm, thân thể vô lực lùi về sau, đầu óc đã bắt đầu mơ hồ, chỉ còn một ít lý trí nói với bản thân rằng một kiếm kia đã tổn thương đến hồn phách, mà kiếm còn lại thế mà đã xuyên qua yêu đan của chính mình.

Trong lòng chỉ có thể thầm kêu khổ.

Đã biết khi gặp Chu Yểm sẽ chẳng có chuyện gì tốt lành cả, hiện tại quả nhiên... cái mạng này của ta sắp không xong rồi...

Lúc Lôi Nhất Thiểm đang trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc.

“Bổn thái tử ở đây, Minh Hà, đừng có làm càn!”

Giữa không trung liền thấy một vòng sáng chói đột ngột bốc lên, mạnh mẽ tập kích người mặc đồ đỏ!

Người vừa ra tay chính là Cửu thái tử Nhân Cảnh!

Cửu thái tử xuất chiêu thì nhiệt độ xung quanh bỗng chốc tăng lên, biển máu bên dưới cũng bị bốc hơi thành màn sương đỏ giống như làn khói lớn cuồn cuộn bay lên trời.

Trong ánh sáng chói lọi, Tam Túc Kim Ô khí thế ngút trời chậm rãi bước đến, hai mắt lạnh lẽo nhìn về hướng Minh Hà Lão tổ.

Theo đó còn có vô số tia sáng rực khác đang không ngừng đối đầu với hai luồng sáng kiếm kia, mà luồng sáng của Dương Nhân Cảnh điên cuồng va chạm, không ngừng lui về sau.

Đại Nhật Chân Hỏa càng cháy hừng hực nhưng vẫn như cũ không ngăn được hai thanh kiếm của Minh Hà.

Vừa giao đấu mặt đối mặt đã bị ép lùi về sau, khó lòng duy trì.

Ở phía xa, trong không trung lại xuất hiện một trận rung động, Côn Bằng thình lình hiện thế, tròng mắt như hai luồng điện quang lớn nhìn về phía trước quát to: “Minh Hà! Bổn tọa ở đây!”

Lời còn chưa dứt, người đã xuất hiện trước mặt.

Chỗ Côn Bằng bay qua, những cơn sóng máu đều tan biến, trong nháy mắt chẳng còn thấy gì nữa.

Đây chính là Kình Thôn Hải Hấp.

Côn Bằng Yêu Sư có một thần thông độc nhất, tất cả pháp bảo thế gian chỉ cần bị hắn nuốt vào đều hóa thành sức mạnh của bản thân, so với bản tính hấp thụ mọi thứ của Thao Thiết chỉ có hơn chứ không kém!

Từ trước đến giờ Côn Bằng Yêu Sư chưa từng dùng bất cứ pháp bảo gì, bởi vì bản thân hắn vốn dĩ đã là một pháp bảo mạnh nhất!

Chỉ cần cho hắn cơ hội và thời gian, cho dù đạt đến cấp Linh Bảo Tiên Thiên, hắn cũng có thể nuốt!

Minh Hà Lão Tổ phất kiếm lên, Cửu thái tử Dương Nhân Cảnh đã bị đánh bay mấy ngàn dặm, mà một thanh kiếm khác thì nhanh chóng bay đến tập kích Đan Đỉnh Yêu Thánh, máu me đầm đìa lập tức lùi về sau.

Trong lúc Tả Tiểu Đa còn đang ngỡ ngàng, Minh Hà cười một cách điên cuồng, trên bầu trời bất chợt xuất hiện một hồ lô màu đỏ.

Miệng hồ lô dựng ngược giữa không trung, đối diện với vô số chúng yêu yêu tộc bên dưới, quát lớn: “Qủy hồn mau vào trong!”

Một tiếng chấn động vang lên, chúng yêu hồn trong biển máu đang không ngừng bay lên, mặc cho điên cuồng giãy giụa, gào thét vẫn cứ như không có chút tác dụng nào, tất cả đều bị hút vào trong hồ lô.

Bầu trời nhất thời u ám.

Vô số chúng yêu, lúc bị hồ lô hút vào sắc mặt đều uể oải, những chúng yêu có tu vi thấp hồn phi phách tán trước tiên, thân thể rơi xuống biển máu bên dưới.

“Tứ ca!”

Một tiếng kêu non nớt không biết bắt nguồn từ đâu đến, nhưng lại khiến hồ lô run rẩy, ngừng hút vào.

“? ??”

Tròng mắt Minh Hà Lão Tổ như muốn rớt ra ngoài, ngươi sao thế? Khi không lại dừng lại?

Xoát!

Côn Bằng Yêu Sư đã đến trước mặt Minh Hà.

“Hút đi chứ!”

Minh Hà lớn tiếng kêu to, hồ lô đỏ phát ra một vầng sáng đỏ bao lấy Côn Bằng.

“Muốn dùng hồ lô này bắt ta? Minh Hà, ngươi càng già lại càng ngây thơ nhỉ.”

Côn Bằng thoải mái cười to, nguyên hình vốn dĩ đã rất lớn nay lại càng thêm to lớn hơn.

Oanh một tiếng trầm đục, vầng sáng đỏ kia bị Côn Bằng Yêu Sư mạnh mẽ đánh vỡ tan, tất thảy mọi thứ đều hơi run rẩy, âm thanh vỡ tan như pha lê vang vọng, bốn bề như được đập đi xây lại.

Bình Luận (0)
Comment