Kiếm vừa tung ra đã lý trí thu hồi, lúc này mới phát hiện thanh kiếm phóng ra chính là thanh kiếm được thay đổi từ lông vũ của Tiểu Tiểu.
Thật sự là quá hấp tấp...
Tuy nhiên lúc này như mũi tên đã lên dây không thể rút lại, Tả Tiểu Đa bỏ qua sự kiêng dè, buông tay phóng kiếm, Viêm Dương chân kinh, Đại Nhật Chân Hỏa, Nguyên Hỏa quyết, Chúc Dung chân hỏa và nhiều hỏa nguyên khác, xuất ra hết thảy, ầm ầm thiêu đốt!
Thoáng chốc, một mặt trời hùng vĩ xuất hiện trong không gian bị phong ấn dày đặc của Chuông Hỗn Độn, kiếm quang chói mắt đâm vào tay Côn Bằng Yêu Sư.
Côn Bằng Yêu Sư là ai chứ, lúc này né tránh cũng không phải là không thể, lại càng không thể chống đỡ, nhưng khi quầng mặt trời khổng lồ hiện ra, Côn Bằng Yêu Sư đã hoàn toàn choáng váng, không hay rồi!
Ta là ai?
Đây là đâu?
Ta đang làm gì vậy? !
Đm, làm sao có thể xuất hiện một Tam Túc Kim Ô trong Chuông Hỗn Độn này vậy trời?
Mẹ kiếp chuyện quái gì đang xảy ra thế này?
Với một tiếng nổ lớn, hai luồng sức mạnh đột nhiên va chạm đến cực hạn.
Phụt!
Lông vũ của Tiểu Tiểu không kịp giữ lại đã lập tức hóa thành bột mịn, Tả Tiểu Đa cũng kêu rên, bị một sức mạnh tràn trề kinh khủng làm cho thất khiếu của hắn chảy máu, ngũ tạng bị thiêu đốt!
Nhưng cuối cùng hắn cũng giãy ra từ một khe hở nhỏ, giải cứu thành công Tiểu Bạch A và Tiểu Tửu, mang theo một mảnh huyết liên nhanh chóng rút lui.
“Soàn soạt!”
Tiểu Bạch A và Tiểu Tửu đồng thời vẫy vẫy đôi tay nhỏ bé, một mảnh xanh nhạt, một mảnh hồng quang nhanh chóng hòa vào Chuông Hỗn Độn.
Được Tả Tiểu Đa mang theo vèo một cái lao vào Diệt Không Tháp ngay lập tức.
Nhiều tiên thiên chi khí đồ sộ hơn đột nhiên phát ra, bao trùm tất cả các khí khác.
Côn Bằng Yêu Sư rút tay về và không tin vào mắt mình, nhìn chằm chằm vào lỗ đen trên nắm đấm của mình bị cháy một cách bất ngờ vì không kịp phòng bị...
Lâm vào trầm tư.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Tại sao đến giờ ta vẫn không hiểu...
“Chuông huynh, ngươi nói xem đang có chuyện gì vậy?”
Côn Bằng Yêu Sư hỏi.
Tất nhiên, Côn Bằng không ngốc, Chuông Hỗn Độn là Tiên Thiên cực phẩm linh bảo, xuất phát từ bản lĩnh tạo tác của chính mình, lời này là Côn Bằng đang hỏi Chuông Hỗn Độn ở kế bên có thể biết được vấn đề.
Nhưng mà Chuông Hỗn Độn vẫn đang bị Đông Hoàng toàn lực thúc giục, trong lúc áp chế cực hạn bành trướng, trọng tâm là ở bên ngoài, ngược lại là không có chú ý tới những thứ đã bị trấn áp bên trong, đến lúc hắn chú ý đến thì phát hiện với tư cách là Tiên Thiên linh bảo thì mình đã chấp nhận các điều kiện của đối phương, thu nhận một chùm sinh cơ, một đám khí sổ, một mảnh huyết liên.
Ta đang thu lễ vật ư?
Chuông Hỗn Độn lúc này bị hoang mang.
Tình hình là thế nào? Ta đã nhận lễ vật của ai?
Vừa rồi ta liên thủ cùng chủ nhân, toàn lực bành trướng, tập trung hết lòng hết sức theo đuổi Minh Hà, sao lại có thể vô tình nhận được một phần lễ vật lớn như vậy?
Có thấy kích thích không cơ chứ?
Một phần quà tuyệt vời từ trên trời rớt xuống như vậy, một trăm tám mươi lần một ngày, vậy mà còn chê ít đó!
Đang định kiểm tra kỹ tình hình và kiểm kê thu hoạch cụ thể, chợt nghe thấy câu hỏi của Côn Bằng Yêu Sư.
Ngươi hỏi ta có chuyện gì vậy?
Chuông Hỗn Độn tiêu hóa những ưu đãi mà mình có được, không lên tiếng, âm thầm mới phát tài.
Chuyện gì hả?
Ta cũng đang muốn hỏi ngươi, có chuyện gì... ngươi hỏi ta thì ta hỏi ai?
Trên thực tế, với tư cách là tạo tác của Tiên Thiên linh bảo, hắn thực sự mơ hồ nhận thức được... nhưng mà không quá rõ ràng.
Điều khiến hắn thực sự sợ hãi chính là ở gần đây dường như có một thế lực mà hắn rất kiêng kỵ... Người ta thật sự là người đông thế mạnh... Rất có thể là linh căn đầu tiên của Tiên Thiên?
Chuyện này phải cư xử thận trọng.
Ngoài ra... Côn Bằng ngươi hỏi ta thì ta sẽ trả lời ngươi sao?
Bản chuông đây xấu hổ làm sao!
Cho nên mới lựa chọn hờ hững với lời nói của Yêu Sư, chỉ vì phần lễ vật hào phóng kia nên cũng không cần phải đếm xỉa tới!
Lúc này, đột nhiên ánh sáng tỏa ra, Đông Hoàng thu hồi Chuông Hỗn Độn, trong nháy mắt không khỏi giật mình: “Côn Bằng, ngươi lấy huyết liên hả?”
Vừa rồi ta đã xác nhận rằng một phần bản mạng linh bảo của Minh Hà Lão Tổ đã bị giữ lại.
Tại sao lại không có?
Côn Bằng ngươi sao dám thu chiến lợi phẩm ở trong chuông của ta, ngươi đây muốn nghịch thiên sao?
Tâm trạng của Đông Hoàng trong chốc lát không đẹp nổi.
Thì ra là ta đến đây để làm công cho ngươi hả?
Đông Hoàng xếch mắt một lớn một nhỏ tràn đầy tư vị khó chịu: “Chậc chậc chậc... Côn Bằng, ngươi hiện tại động tác quá nhanh ha!”
“Đông Hoàng bệ hạ minh giám, ta đâu dám lấy đồ của bệ hạ.”
Côn Bằng vội thanh minh: “Quả thực, một biến cố khác đã xuất hiện.” Hắn kể lại mọi chuyện một lần.
Nhưng khi nói được một nửa...
“Từ từ!”
Đông Hoàng lập tức ngắt lời: “Đại Nhật Chân Hỏa?”
“A?” Yêu Sư sửng sốt.
Chuyện gì vậy? Ngươi ngạc nhiên hả?
Nhưng nhìn thấy Đông Hoàng lập tức ra lệnh: “Chuông nhỏ.”
“Vâng.”
“Hãy khôi phục lại tất cả biến cố trước đây, không được để lọt bất kỳ tia sáng nào.”
“Được ạ.”
Côn Bằng Yêu Sư muốn đánh người.
Chuông Hỗn Độn ngươi coi thường người ta quá, vừa rồi ta nói chuyện với ngươi thì ngươi hờ hững, còn giờ thì đáp lại lanh lảnh.
Coi thường Côn Bằng ta à?
Ít ai biết rằng Chuông Hỗn Độn cũng đang oán thầm.
Tên này... cỡ bự thật đấy, nếu biến ta thành một cái nồi... Không biết cái nồi này có hầm được không nhỉ?
Bên trong Chuông Hỗn Độn, ánh sáng rực rỡ.
Oong oong rung động, tất cả quang ảnh đều đang tụ lại, trở về trạng thái cũ...
Tuy nhiên, bóng dáng hư ảo và hai tia sáng trắng đen lại không có bất kỳ dấu vết nào.
Cuối cùng, chỉ thu được một lượng bột phấn nhỏ mà thôi.
Tuy nhiên, lượng bột nhỏ này lại hòa vào hơi thở của Tam Túc Kim Ô.
Tuy nhỏ và rất hiếm nhưng lại chân thực rõ ràng.
Đông Hoàng nhìn một phần này bị bịt kín bởi hơi thở của Chuông Hỗn Độn, cẩn thận cảm nhận được, ánh mắt lóe lên, nhẹ giọng nói: “Có thể khôi phục thêm một bước nữa không?”
Chuông Hỗn Độn lại cử động, bắt đầu dồn nén, bắt đầu nặn ra và suy tính truy tìm nguồn gốc...
Cuối cùng, một cọng lông của Tiểu Tiểu, một sợi lông to bằng hạt vừng, lơ lửng trên không trung.
Đông Hoàng hít sâu một hơi, cảm nhận được thứ ẩn bên trong cọng lông này.
Quả thực đã cảm nhận được hơi thở của Tam Túc Kim Ô, nhưng vẫn không có chút ấn tượng nào, loáng thoáng, có gì đó quen thuộc chợt lóe qua.