Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 2534 - Chương 2532: Lão Thất Của Ta! (2)

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 2532: Lão Thất của ta! (2)

Yêu Hoàng Đế Tuấn vô cùng nhếch nhác, nói: “Quả thật là thời gian… Thời gian đã quá lâu dài… Ta, ta như thế không phải vì cầu ổn thoả… Không dám nói chắc lời sao, tám phần nắm chắc đã rất cao rồi mà, thật sự nói chắc lời…”

“Nói chắc lời thì sao chứ, không nên nói sao? !”

Yêu Hậu nổi giận nói: “Cho dù trôi qua thêm một trăm triệu năm! Đây cũng là khí tức của con trai ta! Mặc cho qua đi một tỷ năm nữa, ta cũng sẽ không nhận lầm! Nhưng ngươi làm cha người ta, lại ngay cả câu chắc chắn cũng không dám nói, ngươi nói, ngươi như vậy, còn cần để làm gì? !”

Nàng khựng một lúc bỗng nghẹn ngào khóc nức nở: “Con trai của ta chưa chết, lão Thất của ta đã trở về…”

Nàng cao giọng khóc lóc, nước mắt chảy khắp mặt.

Nàng khóc lớn tiếng tới mức dường như muốn trút ra hết đau buồn và tưởng niệm bao nhiêu chục nghìn năm nay!

Đông Hoàng và Yêu Hoàng nhìn nhau, đều nhẹ nhàng thở dài một tiếng.

Đây có lẽ chính là sự khác biệt giữa người đàn ông và phụ nữ.

Đứa con là con của mình, nhưng trái tim của người đàn ông luôn không kỹ càng chu đáo như thế kia, đứa con qua đời dĩ nhiên sẽ khó chịu rất lâu, nhưng cùng với thời gian ngày càng lâu dài, ký ức lúc bấy giờ sẽ từ từ biến mất… Nhạt đi, trở nên thờ ơ trong lòng người đàn ông.

Nhưng người phụ nữ lại khác.

Đứa con luôn ở bên cạnh cũng sẽ không như thế nào, ngược lại còn sẽ mất kiên nhẫn, hôm nay mắng một phen ngày mai đánh một trận.

Nhưng nếu một người nào đó biến mất, vậy thì đứa con này sẽ mãi mãi treo trên lòng của người mẹ, cả một đời cũng không thể chùi đi.

Thậm chí sẽ kèm theo thời gian trôi qua càng lâu, trái lại hình ảnh của đứa con kia sẽ càng lúc càng rõ rệt, trở thành nỗi đau vĩnh viễn không thể chùi bỏ trong lòng.

Cho dù đứa con đó không phải người xuất sắc nhất trong số các đứa con, tuy nhiên trong lòng người mẹ, sau khi qua đời chỉ sẽ ngày càng tốt đẹp, kiểu tốt đẹp hơn hẳn tất cả đó.

“Là lão Thất của ta! Quỳnh Nhi của ta! Sẽ không sai, sẽ không sai đâu!”

Yêu Hậu nghẹn ngào khóc lóc, mặc sức thổ lộ buồn khổ sầu tư đã tích lũy vô số năm tháng, sau một hồi lâu, tiếng bi thương bắt đầu vấn vít lên sự mừng rỡ mất đi mà có lại được.

Đông Hoàng ho một tiếng, dưới ánh mắt ép buộc của anh hai, lấy hết dũng khí hỏi: “Chị dâu… Người làm anh em này chắc chắn phải hỏi ngươi một câu, ngươi, ngươi thật sự có thể xác định? ?”

Yêu Hậu nổi trận lôi đình, một chân đá hắn ra ngoài, tức giận nói: “Đứa con ruột thịt của chính ta, ta còn nhận lầm được sao? Ngươi tưởng ta là sâu hồ đồ như Đế Tuấn ư? Kể cả con trai mình cũng đang đa nghi? Nếu ngươi không dám xác định, sẽ tốn hơi sức quay sang hỏi ta sao? Uổng công hắn là cha, cũng uổng công ngươi làm chú người ta!”

“Ơ ơ…” Vẻ mặt hai anh em gượng gạo.

“Hai người chính là hai anh em khốn khiếp! Cho dù là ta cắm sừng hắn, nhưng huyết mạch Tam Túc Kim Ô tinh tuý như vậy, ai có thể cắm sừng thuần tới mức này cho hắn chứ! ?”

Yêu Hậu chửi như tát nước, cảm xúc càng lúc càng kích động, ngày càng nói không lựa lời.

“Ơ ơ ơ ơ…” Hai anh em càng tỏ ra gượng gạo khắp mặt.

“Chị dâu… Ăn nói cẩn thận…” Trên trán Đông Hoàng Thái Nhất đổ đầy mồ hôi, chân mày giật nhảy: “Ta đâu dám…”

“Ngươi mau chóng cút cho ta!”

Yêu Hậu nổi giận!

Đông Hoàng tán loạn chạy ra ngoài.

“Còn nữa, ngươi cũng cút cho ta!”

Yêu Hoàng theo gót Đông Hoàng, cũng chạy ra ngoài với vẻ nhếch nhác.

Hai anh em đứng dưới thần thụ Phù Tang, nghe tiếng khóc vẫn thảm thiết ở trên đó, bọn họ đều tỏ vẻ thổn thức, khẽ vỗ vai nhau.

“Anh trai, khổ cho ngươi, bây giờ ta mới biết, sau khi cưới Yêu Hậu, trở thành Yêu Hoàng chi tôn, lại khó như thế.”

“Đông Hoàng, ngươi hiểu thì tốt… Ôi, bao nhiêu năm nay ta sống…”

“Khụ khụ… Chị dâu đồng ý gả cho ngươi, là sự may mắn lớn bằng trời của ngươi, ngươi như vậy là đang được lời còn tỏ ra thiệt thòi với ta? ! Nếu chị dâu không ưa ngươi, ngươi nói ngươi làm vậy gọi là gì? Đường đường Yêu Hoàng, thế mà nói người khác sau lưng, sao ngươi thốt lên lời được chứ?”

“… Chết tiệt… Ngươi…”

Hai mắt Yêu Hoàng trợn tròn, định bày ra thân phận của anh hai, quở mắng người anh em không biết đã bao lâu không từng lươn lẹo như vậy.

Hắn lại nghe thấy trên đỉnh đầu vang lên một giọng nói sụt sịt: “Thái Nhất, ngươi phát hiện cháu trai của ngươi ở đâu vậy?”

Đông Hoàng: “Khụ, Lôi Ưng Thành.”

“Ta muốn đi đón hắn về đây, đi liền ngay bây giờ.”

Yêu Hậu như đinh đóng cột, không cho phép chất vấn nói: “Con trai ta lưu lạc vùng đất khác nhiều năm, không biết chịu hết bao nhiêu khổ, mới đại nạn không chết, hiểm tử hoàn sinh! Ta chắc chắn phải rước hắn về đây, bù đắp thật tốt cho hắn.”

“Khụ, đón cháu trai trở về, đó là điều chắc chắn.”

“Nghe nói đây là đối chọi một đòn với Côn Bằng? Mới bị huỷ mất mảnh lông vũ này?”

Sau đó Yêu Hậu nhớ ra việc này, tức giận đùng đùng: “Tại sao Côn Bằng phải đánh con trai ta? Gan chó của hắn to lắm!”

“Khụ, không phải như vậy, chuyện này xác thật có nguyên nhân, trong lúc Côn Bằng phát hiện không ổn, đã nương tay nhiều lắm rồi, bằng không mảnh lông vũ này căn bản không thể nào giữ lại…”

Đông Hoàng Thái Nhất vội vã giải thích chuyện này lại một lần, nếu không, chỉ một điểm này thôi, e rằng Côn Bằng sẽ bị Yêu Hậu trừng phạt đến nỗi chết đi sống lại không được.

Năm xưa chuyện Thất Thái tử mất tích, thì Yêu Hậu suýt nữa đã đem Côn Bằng Yêu Sư đi hầm.

Hiện nay lại thêm một lần, đoán chừng cũng không cần Yêu Hậu đích thân ra tay, thì bản thân Côn Bằng đã phải có suy nghĩ tự sát, nhanh chóng giải thích cho hắn.

“Giành báu vật? Hồng Liên của Minh Hà? Côn Bằng to gan! Lại dám tranh đoạt báu vật với con trai ta!”

Đông Hoàng toát mồ hôi: “Côn Bằng cũng không giành được báu vật đó mà…”

“Con trai ta lợi hại thật, ngay cả cường giả như Côn Bằng Yêu Sư cũng không đánh lại hắn!”

Vẻ mặt Yêu Hậu đầy sự kiêu ngạo, vui vẻ yên tâm.

“…” Đông Hoàng và Yêu Hoàng đưa mắt nhìn nhau, đều cảm thấy hơi mệt tim.

Tóm lại hiện giờ nói gì cũng không được, ngoan ngoãn ngậm miệng lại là được.

Chờ Yêu Hậu bình phục cảm xúc, mọi thứ đều dễ nói.

Thế nhưng, hiện tại lỡ như nói một câu bị túm bím tóc lại… Thật sự rất có thể diễn biến thành ác mộng của mấy trăm nghìn năm…

“Ta muốn lập tức khởi hành!” Yêu Hậu không thể chờ đợi được nữa, tình cảm bộc lộ trong lời nói đổi thành hành động.

“Không được!”

Đông Hoàng và Yêu Hoàng đồng thời cất tiếng: “Bây giờ Tây Phương giáo đang bố cục ở bên đó, một mình ngươi ra ngoài, quả thật quá mức nguy hiểm!”

“Nguy hiểm thì sao chứ?”

Yêu Hậu híp mắt lại, thản nhiên nói: “Chẳng lẽ các ngươi cho rằng bổn Hậu là phụ nữ loài người yếu đuối mong manh sao? Có cần ba người chúng ta làm thử một trận trước? Nhìn xem ai mạnh ai yếu?”

Bình Luận (0)
Comment