Không lẽ Lượng Kiếp mở lại, thế mà ngay cả sự việc không thể xuất hiện như thế cũng xuất hiện được sao…
Tuy nhiên, cho dù hiếm lạ như thế nào, hiện nay, đã sắp nước rạt lòi mặt cỏ!
Yêu Hậu nhìn Đông Hoàng cẩn thận từng li từng tí bưng chút ít lông vũ kia ra, cuối cùng cũng không nhịn được cất tiếng cười nói: “Thái Nhất, đến mức này sao? Dù là năm xưa cháu trai ngươi ra đời, hình như ngươi cũng chưa từng cẩn thận như vậy nhỉ.”
Đông Hoàng Thái Nhất cười gượng.
“Chị dâu, cái này… Vẫn phải do ngươi đích thân xác nhận, có lẽ trong đó có khác biệt, nhưng ta thật sự không phân biệt ra được, cũng không biết có phải bản thân cảm giác sai không… Tự ngươi xem thử đi… Cái này…”
Đông Hoàng hơi cà lăm.
Yêu Hoàng nghe xong tỏ vẻ sững sờ, Yêu Hậu cũng giật mình phát giác câu nói của Đông Hoàng có ý khác, hơn nữa hướng chỉ định đã vô cùng rõ ràng!
Một ý nghĩ quanh quẩn trong lòng, thân thể Yêu Hậu run rẩy, nghẹn ngào nói: “Em trai, ngươi là nói? ?”
“Không nói, ta không nói gì hết!”
Đông Hoàng liền lắc đầu: “Ta chỉ mời chị dâu ngươi đến xem chung, ba người chúng ta cùng giám định một hồi…”
Trong ánh mắt Yêu Hậu toàn là nét căng thẳng sốt ruột, chăm chú nhìn Đại Nhật Chân Hoả lung lay trước mắt.
Khuôn mặt xinh xắn từ bừng đỏ chuyển sang trắng bệch, từ trắng bệch biến thành đỏ bừng.
Phù…
Đại Nhật Chân Hoả tan ra.
Trong đó là một đồ đậy chân không lớn bằng đầu người, còn bên trong đồ đậy là một mảnh lông vũ Tam Túc Kim Ô nhỏ bé chỉ cỡ hạt vừng đang bập bềnh, lúc chìm lúc nổi.
Hai mắt Yêu Hoàng trừng to, gần như kề hai mắt sát lên đó, lại bị Yêu Hậu đưa tay gạt sang một bên, sau đó vội vàng đến gần đó, chăm chú nhìn vào lông vũ nhỏ bé màu vàng đó.
Chỉ nhìn lướt qua thì trong mắt đã ứa nước mắt.
“Em… Em hai… Hắn… Chú hai hắn… Ngươi ngươi ngươi…”
Môi của Hi Hoà run lẩy bẩy: “Có phải ngươi… Cảm nhận được gì không?”
Đông Hoàng ho một tiếng, trên gương mặt ngay thẳng uy nghiêm, trong ngôn ngữ hiện rõ sự chần chừ, hồi lâu mới nói: “Quả thật kéo dài đã lâu… Ta không dám nói xác định được điều gì, bằng không hà cớ lại phải thêm một hành động này, tốn nhiều công sức mang lông vũ về đây, làm phiền chị dâu tận mắt xác nhận…”
Nếu ở ngày trước, lúc này Yêu Hậu chắc chắn sẽ phải mắng người.
Tuy nhiên hiện giờ Hi Hoà lại hoàn toàn không màng tới chửi người, chỉ ngăn cách đồ đậy, say mê nhìn lông vũ nhỏ bé trôi nổi bên trong.
Mấy lần muốn phá vỡ chụp bảo vệ, nhưng hai tay đang run rẩy, cứ không dám ra tay.
Cuối cùng nàng cũng cầu khẩn rằng: “Đông Hoàng, ngươi đến mở ra đi…”
Lúc này Yêu Hoàng đã từ dưới cây nhảy lên đây, căng thẳng đầy mặt: “Như thế nào sao hả?”
Thế nhưng hai người đều mặc kệ hắn.
Đông Hoàng ho một tiếng, nói: “Được, ta mở chụp bảo vệ ra ngay.”
Yêu Hoàng hồi hộp, vội nói: “Để ta bảo vệ.”
Hi Hoà run lẩy bẩy nói: “Để ta kiểm tra thực hư.”
Ba người phân công rõ ràng, thế nhưng với tu vi đại năng của ba người, chút chuyện này lại phải làm phiền ba người phân công, dễ nhận thấy tầm quan trọng của sự việc này đã tới tột cùng.
Đông Hoàng hít một hơi thở sâu, dùng thần thức xao động Đông Hoàng Chung, thoáng chốc Đông Hoàng Chung hưởng ứng, mở chụp bảo vệ ra, lông vũ kia mất đi cản trở, lặng lẽ bay ra ngoài.
Cùng lúc này, tinh thần lực của Yêu Hoàng và Đại Nhật Chân Hỏa Chi Lực liên miên tuôn trào ra, bảo vệ mảnh lông vũ nhỏ một cách tinh tế tỉ mỉ, hơn thế nữa, tinh thần lực dùng nó nâng lông vũ lên.
Yêu Hậu hít một hơi thở sâu, đưa bàn tay ngọc ngà thon dài ra, vô cùng cẩn thận nâng mảnh lông vũ này trong lòng bàn tay.
Tinh thần lực chỉ nhẹ nhàng chạm vào, phía trên lông vũ nhỏ bé đó lập tức tản ra yêu khí tinh thuần.
Không cần nghi ngờ, đây là khí tức của Tam Túc Kim Ô, chỉ duy nhất thuộc về Hoàng tộc, hoàn toàn không tồn tại làm giả.
Chính bản thân cảm nhận được khí tức vừa xa lạ vừa hết sức quen thuộc này, Đông Hoàng và Yêu Hoàng là nam tử vĩ trượng phu, trôi qua bao nhiêu năm nay, thật sự quá nhiều sự việc ngập tràn trong lòng, cảm giác của lúc này chẳng qua là thoang thoảng có phần quen thuộc…
Nhưng nước mắt của Yêu Hậu lại rì rào rơi xuống như chuỗi châu đứt dây.
Nàng như đang bưng món báu vật duy nhất trên trời dưới đất, nước mắt không ngừng tuôn trào, nhưng tinh thần lực của nàng từ đầu đến cuối đều dịu dàng miên trường vuốt ve mảnh lông vũ này.
Lông vũ ngoan ngoãn, không hề kháng cự nằm trong tay của nàng.
Thế nhưng mảnh lông vũ này đã không tồn tại trên đời từ trước rồi, lúc này ngưng tụ thành hình hiện thế chẳng qua cậy nhờ công cùng nguồn của Hỗn Động Chung chi lực và Đại Nhật Chân Hoả, như vậy mới được tồn tại một lúc trên đời.
Sau đó, kèm theo từng giây từng phút trôi qua, cuối cùng khó tránh bắt đầu từ từ tràn ra, từng một ít hoá thành đốm sáng, chậm rãi biến mất…
“Không!”
Yêu Hậu gào thét một tiếng, cực độ gây nổ yêu lực bản thân, không tiếc tiêu hao tu vi của nàng cũng muốn bảo vệ lấy mảnh lông vũ này.
Tuy nhiên chung quy chút lông vũ kia là vật đã từng vỡ vụn từ trước, dù cho nàng có năng lực Thông thiên triệt địa, cam lòng hao tổn tu vi vẫn không thể duy trì mảnh lông vũ này trước sau hoàn chỉnh lâu dài, vẫn đang tiêu tan cho đến hoàn toàn tan biến…
Sau cùng, không hề có thứ gì trong lòng bàn tay trắng tinh như ngọc của Yêu Hậu, không hề dư một ít, hoàn toàn không vết tích.
Yêu Hậu tiu nghỉu, ánh mắt nhìn thẳng vào lòng bàn tay, nơi mảnh lông vũ kia từng tồn tại.
Cả quá trình, ba người không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Sau một hồi lâu…
Đông Hoàng mới ho một tiếng, trong lòng đầy thấp thỏm không yên, như sợ rằng phá vỡ vùng yên tĩnh này, nói một cách cẩn thận: “Xác định chưa? Nhận ra được… Chưa?”
Yêu Hoàng ho một tiếng, chần chừ nhìn sắc mặt của vợ, nói: “Ta có tám phần nắm chắc, đây chắc chính là… Lông vũ của lão Thất.”
Đột nhiên Yêu Hậu đứng dậy, bộc phát triệt để: “Đồ khốn! Gì mà gọi là tám phần nắm chắc? Cái gì chắc là? Thứ gì gọi là chắc là hả? Đế Tuấn! Đầu óc ngươi mê muội rồi sao? Ngươi không nhận ra khí tức con trai ruột thịt của mình ư? Ngươi ngươi ngươi… Ngươi có mặt mũi gì làm cha người khác, sao không khiến người ta cười chê? !!”