Hầu như chính là người kề người, người chen người, chen chúc nhau, vây chặt nhau, chân trước chân sau cùng bước vào…
Mà cho tới giờ phút này, cuối cùng Oa Hoàng kiếm mới thở phào.
“Mẹ nó đúng thấp thỏm mà…”
…
Trong lòng Đông Hoàng có vướng víu, dọc đường đi gấp như bay xé rách không gian trở về.
Trên đường quay về này cũng không đơn thuần, gặp phải hai tôn giả của Tây Phương giáo.
Đối phương vốn còn muốn kết thiện duyên, thế nhưng, một câu ‘Thí chủ, ta thấy ngươi và ta có…’ Vẫn chưa nói hết, thì phát hiện hoá ra là Đông Hoàng ở trước mặt.
Trong lòng hắn vang lên một tiếng chết tiệt.
Hai người không nói thêm lời nào, trực tiếp tách ra trái phải chạy mất…
Đông Hoàng cũng không bận tâm tới điều này lắm, chỉ tuỳ tiện ra tay bóp chết một người, người còn lại đã chạy xa nên thôi không đuổi theo.
Xưa nay phiền nhất chính là câu ‘Ngươi ta có duyên’ của Tây Phương giáo.
Nhưng không cần thiết đánh giết toàn bộ, dù sao còn phải để lại cho hắn báo tin kích hoá mâu thuẫn… Hoặc nói cách khác là chừa lại để đối phương trở về báo tin đưa thứ ghê tởm sang đó…
Liên quan tới biến cố trước mắt, Đông Hoàng cũng không cần nhìn tình báo của các phương diện khác, thì đã biết rõ đây là âm mưu do Tây Phương giáo đặt kế hoạch.
Vết tích trong đó hết sức quen thuộc, chính là thủ đoạn thường dùng của Tây Phương giáo, vô số năm tháng trôi qua, đã quen từ lâu rồi.
Khiêu khích bốn phía, vây đánh một bên, sau đó bất thình lình độ hoá một đợt… Những người khác đều chưa chắc có thu hoạch gì, nhưng Tây Phương giáo chắc chắn sẽ vì vậy có thêm không ít quân đội… Thế lực ngày càng to lớn.
Cho nên sự việc này thật sự không cần đoán, Đông Hoàng làm biếng động não vì điều đó.
Đến đây thì giết chết cho xong chuyện!
Nguồn gốc càng tiến thêm một bước đại khái là trước đây Thông Thiên giáo chủ ra tay một cách mạnh mẽ, uy lăng Tây Phương giáo, cưỡng chế đòi lấy đệ tử trong giáo bị bắt đi ở Phong Thần Lượng Kiếp, khiến Tây Phương giáo tổn thất nghiêm trọng, thế mới khiêu khích bốn phía, hợp sức chống đối Yêu tộc thế lực lớn nhất trong chư tộc!
Mà đối lập với các chư tộc yếu thế khác, sau khi bọn họ đã xem xét về sự chênh lệch thực lực giữa bản thân và Yêu tộc, nếu có Tây Phương giáo dẫn đầu, vậy thì đi một chuyến, thật ra trên trận chiến Lôi Ưng Thành, nếu không phải Đông Hoàng bất ngờ đến nơi, giết ngược Minh Hà lão tổ một phen, với sát cuộc bốn đại cao thủ do bọn họ bố trí, nhất là còn có Ma Tổ đè trận, cơ hội Côn Bằng có thể thoát chết cực kỳ nhỏ bé!
Tóm lại thế đối lập đã thành, ai sợ ai?
Hơn nữa… Tuy nguồn gốc nằm trên người Thông Thiên giáo chủ, nhưng Đông Hoàng một là không dám, hai là cũng cảm thấy người ta không sai; ba là thật ra phải trách Tây Phương giáo hết.
Các ngươi bị người ta ăn hiếp, tự mình không bắt nạt lại, sau đó thì đến ức hiếp Yêu tộc?
Mẹ nó quả thật ngang ngạnh…
Đông Hoàng đã không kiên nhẫn từ trước.
Đông Hoàng một mạch chạy nhanh như bay trở về Yêu Hoàng cung, trong lúc cấp bách, dọc đường hắn còn kiểm tra xem xét sơ qua, ừm, lông vũ nhỏ bé đó vẫn ở đây.
Nghiêm lệnh chắc chắn phải bảo quản tốt Chuông Hỗn Độn, sau đó bỗng xông thẳng vào Yêu Hoàng cung.
“Bệ hạ, Đông Hoàng bệ hạ…”
Người bẩm báo vẫn chưa kịp nói xong, khắp người Đông Hoàng ngập tràn khí lạnh đã xông tới phía trước bảo tọa Yêu Hoàng.
“Anh hai, Chị dâu, có chuyện rồi, chuyện lớn lắm.”
Chợt Yêu Hoàng cau mày lại: “Bình tĩnh! Có chuyện gì đáng để ngươi như vậy! ?”
“Ta nắm bắt được một ít khí tức Tam Túc Kim Ô xuất hiện ở Lôi Ưng Thành kia, ngưng tụ thành một nhánh lông vũ, ta đã mang nó trở về đây, các ngươi xem thử là biết!”
Giọng nói Đông Hoàng gấp rút: “Nhưng các ngươi nhất thiết phải để ý, chỉ được tra xét một lần thôi.”
“Chỉ được tra xét một lần? Lời nói này là sao?” Yêu Hậu hơi nặng nề.
“Trước đây, người có được nhánh lông vũ này, dùng Đại Nhật Chân Hoả ngưng tụ kiếm, đối chọi một chiêu với Côn Bằng, tuy nỗ lực ép lùi Côn Bằng, nhưng lông vũ lập tức hoá thành bột phấn, cũng may chiêu bắn giết nhau đó của bọn họ tiến hành trong Chuông Hỗn Độn của ta, Chuông Hỗn Độn kịp thời đối phó, lần nữa gom nó lại, thế nhưng suy cho cùng đã vỡ vụn, sau cùng ngưng tụ lại chỉ được một hạt nhỏ như hạt mè… Điều đáng vui mừng duy nhất là khí tức vẫn chưa tan.”
“Khí tức vẫn chưa tan?”
Đôi mắt của hai vợ chồng Yêu tộc chí tôn liền híp lại.
“Khí tức chưa tan là được, chỉ cần khí tức chưa tan, thì chúng ta có thể rất dễ dàng khoá chặt thân phận của tên đó, hô hô, rốt cuộc là lai lịch gì, lại dám giả mạo Hoàng tộc Kim Điểu chúng ta!”
“Đi lên thần thụ Phù Tang!” Yêu Hoàng lập tức đưa ra quyết định.
Ngay sau đó, hai vợ chồng và Đông Hoàng Thái Nhất đồng đều bay lên, tiếp theo, đã lên tới trên thần thụ Phù Tang.
Khắp nơi hừng hực Đại Nhật Chân Hỏa, tức thời ngăn cách mọi thứ ngoại lai tra xét.
“Ở nơi này, cho dù thiên cơ không hỗn loạn, cũng không có bất kỳ Thánh Nhân nào có thể nghe lén được cuộc đối thoại của chúng ta! Dù cho Đạo Tổ có ý làm vậy, cũng phải tốn công vô ích!”
“Bây giờ tỉnh rồi, cho dù khí tức Kim Ô do ngươi mang đến có thể tiêu tan bất cứ lúc nào đó, nhưng ở đây, vẫn có đầy đủ thời gian để bọn ta phân biệt dò xét rõ ràng!”
“Được!”
“Em trai, lấy ra đây đi.”
“Được!”
Đông Hoàng cẩn thận lấy một mảnh lông vũ nhỏ bé từ bên trong Chuông Hỗn Độn ra.
Bên ngoài, còn có Đại Nhật Chân Hỏa tinh tuý chuyên thuộc về Đông Hoàng đang dày công bảo vệ.
Vẻ mặt hai người Yêu Hoàng và Yêu Hậu ung dung, thậm chí cảm thấy hơi nực cười với sự thận trọng của Đông Hoàng Thái Nhất.
Chẳng lẽ thằng em này lại bị dọa sợ rồi?
Lại có thể dè dặt cẩn thận tới mức độ này, đúng là hiếm thấy quá mà…
Có điều, sự nghi ngờ đáy lòng hai vợ chồng Yêu Hoàng cũng đang nhanh chóng phóng to, Đông Hoàng tuyệt đối không phải người hời hợt, hắn khổ tâm vào những việc không đâu như vậy, như là thật sự có chuyện này, e rằng sự việc dây dưa phía sau không nhẹ nhàng, chẳng lẽ giữa vùng trời đất này, lại thật sự lần nữa xuất hiện Đại Nhật Kim Điểu sao? !
Nhưng mà, có thể sao?