Một đòn này của Thí Thần Thương Yên Thập Tứ đúng là chuyên chú vô cùng, một đi không trở lại, dẫn đến dùng sức quá độ, trực tiếp không thể dừng xe, cuối cùng mang theo nửa cánh của Muỗi Đạo Nhân đâm sầm vào trong núi!
Nghĩ lại cũng thật là, sức lực của chúng có thể xuyên thủng nửa cánh siêu mạnh của Muỗi Đạo Nhân thì ngọn núi nào mà chịu được.
“Đậu... mè...”
Đáng lẽ phải là ‘đậu móe’, nhưng tiếng vọng trong núi ngột ngạt vô cùng nên chữ sau bị đổi thành ‘mè’.
Nhưng lúc này có ai còn để ý đến điều này cơ chứ, ai nấy đều vội vàng nắm bắt cơ hội.
Muỗi Đạo Nhân kêu lên một tiếng đau đớn, Tả Tiểu Đa giáng xuống hai chùy, trường kiếm chặn lại, thế mà một âm thanh gãy giòn vang lên.
Thanh kiếm đen kia, thế mà gãy rồi? !
Trải qua trận chiến dài ác liệt, hai chùy một kiếm giao đấu không biết bao nhiêu lần, hiện tại thế mà gãy rồi!
Thật ra cũng khó trách, Yên Thập Tứ mặc dù là chỉ đánh một đòn, nhưng nó phát ra trên cơ sở của Thí Thần Thương, một đòn đó sao có thể coi là bình thường được!
Kiếm đen đã bị Thí Thần Thương xuyên một lỗ, đã xuất hiện hư tổn, tất nhiên là không thể tiếp tục chịu một trận mãnh liệt của Cửu Cửu Miêu Miêu Chùy!
Nhưng một chùy kia cũng làm cho Tả Tiểu Đa khó chịu, bị lực cản đánh bật lại phun ra một ngụm máu tươi, lảo đảo lui về sau.
Một tia sét lạnh ập tới, Muỗi Đạo Nhân hơi lắc người, trong tay lại xuất hiện một thanh kiếm, lấy được Đoạt Linh Kiếm phía sau Tả Tiểu Đa.
Mà ngay lúc này, biến cố lại lần nữa xảy ra, Băng Phách trong Đoạt Linh Kiếm đột ngột xuất hiện!
Đây là lần đầu tiên Băng Phách hiện thân kể từ khi chiến đấu với Muỗi Đạo Nhân.
Một luồng khí sắp phun ra, đây chính là khí cực hàn của trời đất.
Muỗi Đạo Nhân đã sớm có đề phòng, hắn tựa như bậc tối cao của thời cổ, hiểu biết sâu rộng, giống như món thần khí Đoạt Linh Kiếm vậy ắt sẽ có kiếm linh tồn tại, nếu không sao có thể để kiếm đen kia bên trong hắn chứ!
Cho nên lúc vừa xuất hiện mặc dù có chút đột ngột cũng không làm Tả Tiểu Đa cảm thấy quá bất ngờ.
Có điều bên kia, vòng xoáy không gian đã bố trí ổn thỏa, đã trực tiếp thu lấy luồng khí cực đông kia vào trong, tiện tay ném nó ra ngoài.
Thanh kiếm trong tay Tả Tiểu Niệm cũng bay ra!
Lúc hai thanh kiếm giao đấu lẫn nhau, Tả Tiểu Niệm mặc dù bị rung chấn bay ra ngoài, nhưng lại có một luồng sáng trắng mãnh liệt trào ra từ Đoạt Linh Kiếm của Tả Tiểu Niệm, mạnh mẽ bổ lên người Muỗi Đạo Nhân!
Sau đó trên người Muỗi Đạo Nhân cháy hừng hực.
Chỉ có điều loại lửa này, không phải bình thường, mà chính là Hỏa Diễm Hàn Băng!
Ngọn lửa sáng bạc, một bên băng phong, một bên thiêu đốt, băng càng lúc càng dày, mà lửa càng lúc càng hừng hực!
Muỗi Đạo Nhân kêu la thảm thiết: “Băng diễm! Băng diễm! Phượng Hoàng Thượng Cổ! !”
Trong tiếng kêu chứa đầy sợ hãi: “Rốt cuộc ngươi là ai, rốt cuộc ngươi là ai?”
Muỗi Đạo Nhân có nằm mơ cũng không ngờ rằng, người con gái nhân tộc xinh đẹp trước mặt thế mà còn có một chiêu át chủ bài như vậy.
Từ lúc bắt đầu khai chiến đến giờ, đều là thiếu niên nhân tộc kia xuất chiêu, vô số chiêu thức, các loại bất ngờ thăm hỏi, vẻ mặt đầy xảo quyệt, khiến người ta chán ghét vô cùng!
Mà trong hai người, vị trí tấn công của thiếu niên nhân tộc kia cũng rất rõ ràng!
Lực chiến càng cao, binh khí càng ưu việt, tâm cơ đủ sâu, át chủ bài sẽ càng có sức thương tổn lớn, không ngừng xuất ra!
Ngược lại thiếu nữ nhân tộc kia, kể từ lúc giao chiến, từ đầu đến cuối đều là bộ dáng nhẹ nhàng bình tĩnh, lãnh đạm như trăng sáng, rõ ràng là một tiểu nha đầu thành thực, cũng chính là một băng sơn mỹ nhân.
Mà người như vậy, bình thường sẽ không lén lút xuất chiêu tập kích!
Nhưng nào ngờ, người con gái nhìn có vẻ đơn thuần như vậy, thế mà còn lợi hại hơn tên thiếu niên kia!
Kể từ lúc giao đấu đến giờ, ba lần tập kích, đầu tiên là Thí Thần Thương phóng ra từ tay cô, tiếp theo là luồng khí cực đông cực hàn kia, sau đó còn quá đáng hơn, sau luồng khí cực đông cực hàn, chiêu giấu chiêu, đánh đến bản thân không kịp phòng bị, hơn nữa còn thi triển ra bộ pháp Phượng Hoàng tuyệt học mà trước giờ chưa từng biểu hiện ra - Băng Diễm!
Đây là tuyệt học chí cao vô thượng của tộc Phượng Hoàng, so với Niết Bàn Chân Hỏa gì đó thì Băng Diễm càng có lực sát thương hơn!
Nếu tu vi của bản thân không cao, nếu không phải tu vi của nha đầu này còn chưa đến mức quá lớn mạnh, chưa thể phát huy ra hết sức mạnh của Băng Diễm, nếu không trận Băng Diễm này có thể đốt chính hắn thành tro bụi, băng vụn!
M* nó!
Hiện tại Hồng Hoang nhân loại đều âm hiểm như vậy sao?
Đây đâu còn dùng chữ hai chữ tâm cơ để hình dung được nữa!
Muỗi Đạo Nhân trong lòng hối tiếc không thôi, nhưng thân thể lại càng thành thật, lập lòe cuồng bạo, vô số linh sắc đen như núi lửa bạo phát không ngừng chui ra, cố gắng loại bỏ sức lực của Băng Diễm trên người, nhưng khó trách khiến bản thân càng rơi vào thế chật vật hơn, cố gắng tiếp những đòn tấn công liên tục của Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm.
Nhưng mà cục diện công thủ đã vạch rõ ràng, Muỗi Đạo Nhân lâm vào hoàn cảnh chịu đòn, cho đến mười mấy giây sau, mới có thể ép Băng Diễm loại ra khỏi cơ thể, dù vậy cũng đã làm cho khí thế của hắn yếu đi không ít, không còn mạnh như trước nữa.
Một cây gậy lớn đột nhiên xuất hiện tựa như một ngọn núi lớn đập vào người Muỗi Đạo Nhân.
Muỗi Đạo Nhân bị đập một cái liền lảo đảo, vội vàng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một con vượn khổng lồ đội trời đạp đất tay đang cầm một cây gậy lớn, đập xuống lần nữa.
Loại công kích này, Muỗi Đạo Nhân chỉ có thể chống chịu.
Nhưng mà... điều này không khiến hắn quá kinh sợ.
“Chu Yểm! Chu Yểm!”
Muỗi Đạo Nhân điên cuồng la lớn, trong mắt đầy lo lắng hoảng loạn: “Sao ngươi lại ở đây?”
Hắn đương nhiên nhận ra Chu Yểm, tất cả đều là Hồng Hoang chi thú, nhưng mà trước giờ hắn chưa từng qua lại với Chu Yểm; nếu gặp nhau sớm hơn, nói không chừng Chu Yểm đã bị Muỗi Đạo Nhân hút khô rồi.
Sau này, Chu Yểm tiếng xấu vang xa, Muỗi Đạo Nhân cũng không dám trực tiếp mặt đối mặt với hắn. Có thể trốn thì trốn, ai ngờ hiện tại lại đối mặt với nhau tại đây.
Hơn nữa còn có kẻ thù!
“M* ngươi chứ!”
Muỗi Đạo Nhân mắng to một tiếng: “Nói sao ông ngươi xui như vậy, thì ra là do thứ như ngươi ở đây.”
Trong lòng dâng lên cảm giác tuyệt vọng.