Vốn dĩ vẫn còn có chút hy vọng có thể thoát khỏi đây, hiện tại xem ra tia hy vọng ấy sắp tắt rồi...
M* nó trong này thế mà còn có Ách Vận chi thú mai phục!
Thứ đáng chém ngàn đao này!
Trong lúc tâm trạng rối bời hoảng loạn...
Xoạc...
Sau đó, Oa Hoàng Kiếm rơi xuống như ánh chớp, hung hăng bổ xuống người của Muỗi Đạo Nhân!
Răng rắc!
Ba cánh đen lớn trực tiếp đứt rời khỏi thân, Tiểu Long như hổ như sói nhanh chóng nhào qua, nuốt lấy!
Đồ tốt, đồ tốt!
Một mãng khí vận lại bị công đức kiếm chém rơi ra, sau đó bị một thứ mà bản thân hoàn toàn không nhìn thấy trực tiếp nuốt mất...
Chu Yểm giơ cao gậy lớn, rống một tiếng thật to, tiếp tục bổ xuống!
Trái tim Muỗi Đạo Nhân kịch liệt run rẩy, lần này hắn hoảng sợ thật sự!
Một gậy này đập xuống, chỉ sợ hôm nay phải bỏ mạng tại đây?
Thế là hô lớn một tiếng: “Dừng tay!”
Nhưng mà Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm khó khăn lắm mới lấy lại được thế trận, nào chịu dừng tay?
Giờ phút này chính là cơ hội tốt hiếm có, Thiên Hồn Mộng Yểm Chùy, tiếng sấm sét lại nổi lên, quỷ môn quan mở lối!
Trận chiến khốc liệt này cuối cùng cũng kết thúc, khiến cho nhận thức về trận đấu của Tả Tiểu Đa đã tăng lên với tốc độ chưa từng có và tiến bộ nhanh chóng!
Tả Tiểu Niệm cũng như thế!
Trước nay chưa từng đánh nhau với kẻ địch nào mạnh mẽ như vậy!
Từ đầu đến cuối đều bị rơi vào thế yếu, sống và chết chỉ cách nhau một tấm màng mỏng, loại cảm giác bị nghiền ép, thiêu đốt này...
Làm cho hai người có tiềm lực võ học, tại thời điểm này điên cuồng sinh sôi như cỏ mọc sau mưa!
Các loại cảm nhận, các loại kỹ xảo, các loại chiêu thức thủ pháp đều đang dần tiến vào trạng thái tốt hơn, thế mà Muỗi Đạo Nhân ngươi còn kêu dừng tay?
Dừng tay gì chứ?
Ngươi làm ra nhiều chuyện xấu như vậy, nghĩ cũng hay quá!
“Đánh chết hắn!”
Tả Tiểu Đa điên cuồng vung chùy, hiện tại đã chiếm được ưu thế, chính là lúc thừa thắng xông lên.
Trận chiến ác liệt đến giờ, Tả Tiểu Đa vừa phát hiện ra cảm nhận mới về Thiên Hồn Mộng Yểm Chùy, nhún người nhảy lên thế mà không tới hai giây sau đó có thể hai lần thi triển trọn bộ Thiên Hồn Mộng Yểm Chùy!
Giờ phút này, đâu chỉ là trời đất tách rời, mà là lập trời lập đất, hoặc là kéo dài mãi mãi.
Muỗi Đạo Nhân hét lớn, kiếm đen trong tay lần nữa gãy ngang, thêm một chùy đánh thẳng vào đầu, cả đầu hiện tại bị đánh nát bét, lúc này Đoạt Linh Kiếm lần nữa xuất chiêu, Muỗi Đạo Nhân bị kiếm xuyên qua ba lần, Băng Diễm tiếp tục cháy lên.
Xoạc.
Đầu Muỗi Đạo Nhân mọc ra.
Gậy của Chu Yểm lại bổ xuống!
Oanh, oanh, oanh!
“Chu Yểm, ta làm quỷ cũng không tha cho ngươi!” Muỗi Đạo Nhân thê thảm hét lớn.
Lúc này hắn không hận ai cả.
Chỉ hận mỗi Chu Yểm!
Nếu không phải tại thứ sao chổi như ngươi ở đây, sao lão tử lại bị vây khốn không thể thoát ra được chứ?
“Ngươi nghĩ bản thân còn có cơ hội làm quỷ hay sao!”
Câu này, không phải người khác nói, mà là chính Chu Yểm nói ra!
“Ngươi...”
Muỗi Đạo Nhân trở nên điên cuồng: “Ngậm cái miệng thối của ngươi aaaa...”
Lời này nếu do người khác nói ra có lẽ sẽ mạnh hơn, nhưng câu này là do Chu Yểm nói ra thì, m* nó chứ... đúng là ‘cái miệng từng được thiên sứ hôn qua’!
“Ta hận ngươi!......”
...
Oa Hoàng Kiếm lập lòe ánh sáng, mười mấy thanh kiếm đồng loạt xuất ra, cả người Muỗi Đạo Nhân bị kiếm xuyên tới xuyên lui.
Thí Thần Thương đến vừa kịp lúc, phá vỡ lớp phòng bị kia, từ một bên khác xuyên vào, cơ thể Muỗi Đạo Nhân bị tàn phá nặng nề, lui về sau mấy trăm dặm, ánh đen vẫn không ngừng nhấp nháy...
Đầu bị đập nát lại tiếp tục mọc ra.
Thân thể bị đánh không còn hình dạng, lảo đảo cố gắng đứng lên, phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt xám xịt, ánh mắt đầy tuyệt vọng.
Ức hiếp người, quá ức hiếp người!
Muỗi Đạo Nhân vô cùng đau khổ, các ngươi không cần mặt mũi nữa sao? Địa bàn cũng là của các ngươi, một đám vây đánh mình ta, chưa kể còn có chiêu thức mạnh nhất của Phượng Hoàng tộc, Tổ Vu Chân Hỏa, còn có Tiên Thiên Linh Bảo...
Một kẻ đánh lên cơ thể, một kẻ thiêu đốt linh hồn, một kẻ chém khí vận, một kẻ nuốt khí vận...
Các ngươi phân công rõ ràng quá đi...
M* nó chứ...
Hơn nữa vết thương của những binh khí có Tinh Không Bất Diệt Thạch kia tạo ra... làm cho bản thân phải hao tổn không ít công đức mới có thể điều hòa lại được, ta con m* nó chứ cũng chỉ là một Tiên Thiên Hung Thú mà thôi, nhiều năm như vậy tích cóp được bao nhiêu công đức cơ chứ?
Đã vậy còn có Chu Yểm!
Có thứ xui xẻo đó ở đây! Nhân quả gì cũng chấm dứt hết!
Mà điều khiến Muỗi Đạo Nhân nói không ra lời nhất... chính là cái trước kia xem thường... các ngươi lại điều động linh khí của không gian này đến muốn hút một chút linh khí trị thương lão tử đây cũng làm không được, chỉ đành tự thân khổ cực gắng gượng!
Vô xỉ như vậy, ai mà đánh nổi cơ chứ?
Một chữ sai cả bài đều sai, cơ thể Muỗi Đạo Nhân hiện tại đầy rẫy vết thương, khí vận của bản thân rơi ra đều bị nuốt hết, dưới sự thương tổn ngày một nhiều hơn, sớm đã không thể chống lại thực lực của đối phương rồi...
Sáng bạc trước mắt, một trận Băng Diễm lần nữa cháy lên, bên còn lại lửa cháy hừng hực, Chúc Dung Chân Hỏa cũng đang tụ lại trên đầu chùy...
“Bổn tọa liều mạng với các ngươi!” Muỗi Đạo Nhân hét lớn, ác tính của Thượng Cổ Hung Thú từ trong cốt tủy toàn bộ đều bộc phát ra bên ngoài!
Hét to một tiếng, cả người đột nhiên phát ra phật quang sáng chói.
Mà cả người bị vây hãm trong phật quang tựa như một loại thiêu đốt khác, nhanh chóng bay lên, mãnh liệt hung ác xông về phía Tả Tiểu Đa!
Hôm nay lão tử khó có thể qua, nhưng dù có chết cũng muốn kéo ngươi theo làm tấm đệm lưng!
Tả Tiểu Đa hét lên một tiếng, nhanh chóng di chuyển thân thể, sau đó...
Muỗi Đạo Nhân kinh ngạc phát hiện...
Này m* nó chứ!
Hai cái chùy lớn kia, vậy mà biến thành hai ngọn núi nhỏ như Lưu Tinh Chùy!
Ngăn chặn lão tử, không để lão tử đến gần! ?
Oành một tiếng, sấm sét ập xuống.
Một trận gió lốc nổi lên, lúc này Càn Khôn Nhật Nguyệt Sơn Hà đang không ngừng chớp sáng trong gió lốc, giống như một trận mưa lớn, từ phía xa tấn công về phía Muỗi Đạo Nhân.
Một bên khác, Tả Tiểu Niệm dứt khoát không ra tay nữa, giao kiếm linh cho Tả Tiểu Đa điều khiển Đoạt Linh Kiếm, bay tới bay lui, uyển chuyển nhẹ nhàng, nhưng thật ra là đang tìm điểm yếu của Muỗi Đạo Nhân, chỉ cần tìm được cơ hội thì nhanh chóng qua bổ một nhát!