Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 2553 - Chương 2551: Thông Thiên Tặng Bảo

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 2551: Thông Thiên tặng bảo

Xưa nay cửa chính Bích Du Cung không phải có thể tùy tiện mở lớn, lúc đại sư huynh Quảng Thành Tử của Xiển giáo trước kia bái kiến Bích Du Cung, cũng chỉ vào từ cửa bên mà thôi.

Mà có thể được đích thân sư tôn, đặc biệt nói một câu ‘Mở cổng chính Bích Du Cung’, xưa nay chỉ có hai sư bá đã từng có, chỉ với một điểm này, ý nghĩa đã không giống nhau.

Hơn nữa, còn lịch sử chưa từng thấy đột ngột tặng ra hai bồ đoàn!

Đây là cái gì, đây là vị trí!

Vị trí đó!

Ánh mắt Khổng Tuyên đỏ lên....

Thằng nhóc này, vẫn thật sự may mắn!

“Mời!”

Đa Bảo đạo nhân vẫy tay.

Sau lưng, có một người tính một người, tất cả đệ tử Tiệt giáo, đều xếp hàng ngay ngắn hai bên, thẳng hàng đến trước cửa Bích Du Cung.

Đúng lúc, hai con hạc trắng từ trên trời đáp xuống, hóa thành hai đồng tử, sạch sẽ, trắng nõn đứng trước cửa, trong tay một người cầm phất trần.

Tất cả đệ tử Tiệt giáo đồng thời khom lưng thăm hỏi.

“Cung nghênh khách quý đến!”

Trên mặt Đa Bảo đạo nhân có chút hoài niệm lóe lên, trong ánh mắt, có vẻ có vô số mây khói năm tháng, xa xăm lập lòe qua.

Lúc đầu... nếu có khách đến thăm, thanh thế của Tiệt giáo...

Lắc đầu, Đa Bảo đạo nhân không nghĩ đến nữa, cung kính ôn hòa: “Mời.”

Hai người Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm cùng Đa Bảo đạo nhân và Khổng Tuyên tiến về phía trước, hai người đi đến an nhiên thanh thản, ung dung.

Chỉ vì hai người vốn dĩ không biết trước đó bản thân đã nhận được những tiếp đãi long trọng thế nào, trong lòng cũng không có sóng to gì.

Cũng không biết người đang dẫn đường là ai.

Càng không biết bản thân tiến vào đâu….

Chẳng qua mình giúp người ta, sư môn người ta đối đãi mình long trọng một chút, mời mình đến uống ly trà…

Không có gì to lớn nhỉ.

Nếu để hai người biết, hai người dẫn đường chính là Như Lai Phật Tổ và Khổng Tuyên Đại Minh Luân Vương Bồ Tát trong truyền thuyết… ước chừng bây giờ hai người đã tiểu ra rồi….

Ừm, ở đây nói lạc đề, có thể khiến toàn bộ người Tiệt giáo xếp hàng cung nghênh, giới hạn thấp nhất cũng phải là Đông Hoàng Thái Nhất của yêu tộc, Trấn Nguyên địa tiên, ừm, đây là giới hạn cuối rồi, không thể thấp hơn.

Còn những người khác nếu là Yêu Sư Côn Bằng, trước đây là Nhiên Đăng Phật của Tây Phương giáo thượng cổ, là phó giáo chủ Xiển giáo hiện nay, không có sự tiếp đãi này!

Cũng không thể có kiểu tiếp đãi này!

Bên trong Bích Du cung sắp xếp trước sau như một, trưng bày phía trên có một tòa liên hoa trông có vẻ bình thường, chỉ là không nhiễm chút bụi trần, trắng thuần khiết với bên ngoài.

Xem ra, bình thường, không có gì kì lạ.

Bên dưới, gần bảo tọa liên hoa nhất, là đặt tám tấm đệm lót thành hai hàng.

Trước sau như cũ, không có chút thay đổi.

Dù cho trải qua vô số năm tháng hao mòn, Bích Du cung vẫn là Bích Du cung, không chút khác thường.

Đa Bảo và Khổng Tuyên vào cửa, nhìn thấy cảnh tượng này, nước mắt suýt nữa rơi xuống.

Không nói Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm lần đầu tiên nhìn thấy, Khổng Tuyên và Đa Bảo lần nữa nhìn thấy cảnh tưởng trước mắt, cảm khái vô hạn, đây là cảnh tượng mà vô số lần nửa đêm mơ về, khắc cốt ghi tâm, nhưng nhiều năm như vậy, thật sự đích thân bước vào khu vực này.

Hai người đứng ở cửa, chỉ cảm thấy lòng gợn lên cơn sóng lớn ngập trời, giây phút ấy, khiến đạo tâm bất ổn.

Thở dài, định thần.

Đa Bảo đạo nhân khẽ cười lấy ra hai cái đệm khác, đặt ở vị trí đối diện bảo tọa, trầm giọng nói: “Hai bạn nhỏ mời ngồi.”

Tả Tiểu Đa ho một tiếng, Tả Tiểu Niệm liếc một cái, đều cảm thấy, thói quen của người Thượng Cổ thật sự rất kì lạ, lại không có ghế, cũng không có sopha gì…

Hai cái bồ đoàn dùng để tiếp khách, thực tế là có chút bủn xỉn.

“Cảm ơn…”

Cái gọi là nhập gia tùy tục, Tả Tiểu Đa không dám vội vàng, phép tắc ổn định ngồi xếp bằng, trước đó hắn có thử dùng Thiên Cơ Phê Lệnh thăm dò Căn Cước Đế Tế của Khổng Tuyên và Đa Bảo, bất ngờ những cũng không tính là quá bất ngờ, Thiên Cơ Phê Lệnh không có chút phản ứng, còn chưa tiếp cận đã hóa thành không khí.

Thông qua tiếp xúc ngắn ngủi, với sự quan sát từ xa cảnh chiến đấu của hai người trước đó, Tả Tiểu Đa có một phán đoán tổng thể với hai người, đó chính là năng lực của bất kì người nào trong hai người, đều sắp vượt xa Muỗi Đạo Nhân, ước chừng chỉnh Muỗi Đạo Nhân, không nói là chơi đùa, cũng không bằng!

Tất cả Thiên Cơ Phê Lệnh không có tác dụng, không tính sự việc ngoài ý muốn bao nhiêu, chẳng qua Tả Tiểu Đa ôm hy vọng lỡ như, lỡ như may mắn đo ra được Căn Cước Đế Tế thì sao?

Dù sao trước đó không thể đo ra Yêu Sư Côn Bằng và Minh Hà lão tổ, nhưng Tả Tiểu Đa vẫn bằng lòng tin tương công lao hai người bọn họ hợp lực xây dựng tiểu thế giới.

Muỗi Đạo Nhân cũng là đại năng thái cổ, còn không phải bị mình đo ra Căn Cước Đế Tế?

Nhưng hiện thực độc ác đánh cho Tả Tiểu Đa một chưởng, hiện thực chính là tàn khốc như vậy, Muỗi Đạo Nhân bị đo ra. Đó là vì thực lực hắn không nhiều, giữa đại năng thái cổ cũng có phân ba sáu chín cấp, há có thể gom lại thành một mà so sánh.

Còn như Thông Thiên giáo chủ bên kia, lúc vừa mới gặp được, Tả Tiểu Đa cũng thử ném Thiên Cơ Phê Lệnh qua.

Liền kết thúc.

Khụ khụ khụ, vẫn chưa nói, vẫn chưa ra tay đã hóa thành không khí....

Theo đó mà đến, còn có một loại cảm giác đè ép rất khắc nghiệt, thở không ra hơi.

Kết thúc này khiến trong Tả Tiểu Đa rất ngạc nhiên, cho dù lúc ban đầu nhìn thấy Hồng Thủy Đại Vu, bản thân cũng không căng thẳng như vậy....

Toàn bộ quá trình mặt mọi người đều đầy gió xuân, bản thân vì cái gì còn có thể cảm thấy đè ép, cảm thấy rất trang nghiệm, còn có trang trọng...

Cảm giác đó, giống như trời xanh đè lên đầu mình....

Đa Bảo Đạo Nhân luôn chú ý Tả Tiểu Đa, trong lòng cũng nảy sinh cảm thấy vi diệu nhìn không thấu, làm sao khí vận trên người thằng nhóc này đầy đủ như vậy chứ?

Bình Luận (0)
Comment