Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 2563 - Chương 2561: Nói Sao Làm Vậy (2)

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 2561: Nói sao làm vậy (2)

Đây là chuyện không còn cách nào, bạn của ngươi đến Bích Du Cung đột nhiên tẩu hỏa nhập ma, hoặc là đại hạn đến, hoặc là đột nhiên bị bệnh.... bệnh nặng mà chết.

Với nhận thức của Tả Tiểu Đa hiện tại, muốn phát điên cũng không nghi ngờ lên người người ta.

Người ta chỉ là thân thiện như vậy, thân thiện từ đầu đến cuối, không phải sao?

Chuyện này Chu Yểm làm được, khá tự biết mình.

“Thật đáng tiếc, nếu ngươi cũng nghe được giáo chủ giảng đạo, nói không chừng thực lực của ngươi cũng có thể tiến bộ lên một bước lớn.” Tả Tiểu Niệm thật sự cảm thấy đáng tiếc cho Chu Yểm.

“Haha...”

Chu Yểm cười khổ không biết làm sao, tiếng haha này vô cùng chua xót.

Ta nào không muốn bước lớn đó, hôm nay cũng là tuyệt đối không dám ra khỏi cửa.

“Hoặc là sau này, đợi ta rửa sạch cái tên thú Ách Vận chi thú, có thể dựa vào nguyên nhân bái nhập Tiệt giáo của tiểu lão gia, suy cho cùng Thượng Thanh Thánh Nhân và Đa Bảo đại nhân càng thêm vừa mắt với tiểu lão gia...” Trong lòng Chu Yểm ảo tưởng.

Tràn đày khao khát đối với tương lai.

Trong Bích Du Cung.

Thông Thiên giáo chủ đang ngồi thiền, đột nhiên nhíu mày một cái, theo đó trầm giọng hét: “Đi đi, ngươi vô duyên với bần đạo.”

Lập tức suy nghĩ chuyển động nói: “Phật gia chủ trương phổ độ chúng sinh, ngươi.... vô cùng có duyên với Tây Phương giáo....”

Thánh Nhân mở miệng, nói sao làm vậy.

Mặc dù thiên cơ khó phân biệt, nhưng trước sau Thông Thiên giáo chủ luôn là một trong những Thánh Nhân mạnh nhất, lúc này linh cơ cảm ứng, mượn thế vận thế, cộng thêm phìa Tây Phương giáo vốn dĩ không biết nguyên nhân biến cố này và sự tồn tại của Chu Yểm, trong giây phút đó Tử Tiêu Lôi ầm một tiếng...

Bên này.

Đột nhiên Chu Yểm lắc đầu, loại bỏ cách nghĩ bản thân bái nhập dưới cửa Tiệt giáo không sát thực tế.

Muốn nói: Ta của trước kia cũng từng bái kiến Thông Thiên Thánh Nhân, Thánh Nhân đối với ta vui vẻ hòa nhã, nhưng lần trước Tiệt giáo bị diệt, có nhiều tin đồn là ta làm trở ngại đến Tiệt giáo, Thông Thiên Thánh Nhân cũng không để ý, những đệ tử môn nhân khác chưa chắc sẽ không lấy ta ra trút giận, cẩn thận nghĩ lại, Tiệt giáo tuyệt đối không qua được.

Suy đi nghĩ lại, có vẻ như nghĩa giáo của Tây Phương giáo, mở miệng là phổ độ chúng sinh, ngậm miệng là không có lòng phân biệt, loại người hung ác như Muỗi Đạo Nhân có thể thu nhận, so với Tiệt giáo thu lục môn đồ còn đói không kén ăn hơn....

Nói không chừng, ta có thể.... kết một phần thiện duyên với Tây Phương giáo?

Có lẽ ta là tìm nơi trú ẩn, đi đâu không phải là đi!

Nghĩ đến đây, lập tức giữ lại trong lòng.

Lại nhìn Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm phía trước, trong lòng càng xác định chủ ý.

Chỗ dựa vững chắc lớn nhất trước mặt mình, vẫn là vợ chồng Tả lão đại, mới thật sự là cường giả nghịch thiên, không phải ai khác? !

Chu Yểm ta ngày ngày đi cùng hắn, hắn không xảy ra chuyện rắm gì, thậm chí còn càng sống càng khoan khoái, mấy lần đại nạn không chết, mấy lần gặp dữ hóa lành, mấy lần thời lai vân chuyển, mấy lần thu được chỗ tốt....

Đây mới là chân mệnh thiên tử của ta, nói không chừng hy vọng tẩy sạch tiếng xấu của ta, rơi vào trên người Tả lão đại.

Đương nhiên, sau này nhìn thấy người của Tây Phương giáo cũng phải cố gắng hết sức kết giao thân thiết với bọn họ mới phải... nói không chừng lúc nào đó, giao tình có thể dùng đến.

Tây Phương giáo chủ nói rất hay: Con người trên đời, vẫn cần kết thiện duyên rộng rãi mới tốt.

Câu này, khắc sâu trong lòng ta.

Năm ngàn dặm đường, phút chốc đã đến.

Cả đường hai người lao nhanh, xông qua tầng tầng sương mù, đột phá lớp lớp mây.

Vách đá Kỳ Lân hiểm ác đó, lại có thể thấy rõ ràng.

Vừa nhìn qua, toàn bộ sườn núi giống như một con kỳ lân khổng lồ nhảy lên trên không, sừng đầu cứng cáp, lân giáp uốn lượn.

Vách núi không phải quá cao, đánh giá trực quan cũng chỉ khoảng ngàn trượng, nhưng xuống thẳng biển lớn.

Chính giữa vách đá, lờ mờ có một mảng huỳnh quang mờ sương, khẽ lấp lóe.

Vô số thần niệm tung hoành đan xen, giống như đang tản ra từ trên vách đá Kỳ Lân.

Tả Tiểu Đa nhớ rõ lời của Đa Bảo Đạo Nhân nói.

“Trên vách Kỳ Lân, chính giữa vách đá, có một mảnh giấy huỳnh quang, ngươi chỉ cần dùng chùy của ngươi, toàn lực đập là được.”

Tả Tiểu Đa không phải người ngốc.

Đương nhiên hắn biết, chùy này đập một cái, e rằng mình sắp gây ra phiền phức khổng lồ, kết nhân quả to lớn.

Nhưng vấn đề lớn nhất nằm ở chỗ: Một chùy này, có thể không đập không?

Không thể không đập!

Món nợ này tính rất hay, nếu không đập, chủ nhân mảnh giấy đó cũng sẽ không có thiện cảm gì với mình, trái lại trong lòng đồng minh hình thành một gút thắt, thậm chí là khúc mắc.

Nhưng nếu đập rồi, không chỉ quan hệ đồng minh ngày càng vững chắc, vì người được một chùy này của mình cứu sống, còn nhận của mình một ân tình siêu lớn.

Chưa kể, bên khác.... cũng chưa chắc thật sự tức giận, cho dù tức giận cũng chưa chắc trút giận lên đầu mình....

Lại nói.... mảnh giấy này là của ai?

Cho dù trút giận lên bổn thiếu gia, bổn thiếu gia có gì phải sợ?

Ai thèm quan tâm!

Không nói đồng minh, bổn thiếu gia cũng là một trong những thái tử gia lớn nhất thiên hạ này, Ngự Tọa Tuần Thiên, đó là cha ta, Hồng Thủy Đại Vu, là cha nuôi của ta!

Dám tìm ta gây phiền phức?

Trước tiên để cha nuôi ta cho ngươi một chùy, xem ngươi chịu nổi hay không!

Lão tử sớm muốn thử một chút sự trắng trợn của tu đời hai!

Cha ta là đại lão, không phục cứ thử đi? !

Cho nên trong lòng Tả Tiểu Đa, thật sự không chút áp lực, thậm chí không thiếu suy nghĩ du sơn ngoạn thủy, đến đây, thuận tay đập một chùy.

Chuyện đơn giản biết bao!

Nhìn đi!

Còn không phải đã thấy được mảnh giấy vàng đó rồi sao....

Hihi....

Mục tiêu không phải ở đây sao?

Chỉ cần đánh một chùy xuống, không bao lâu hoàn thành một cách thoải mái vui vẻ rồi sao!

Bốn phía không có ai, giữa trời đất, một mảng thanh vắng yên tĩnh, chỉ có sóng biển, hoành hành, từng đợt sóng điên cuồng đánh tới... khiến Tả Tiểu Đa vang lên đêm động phòng của mình.

Không khỏi hào khí đại phát, khí phách hiên ngang.

Ngâm nga nói: “Rào rào rào, rào rào rào, tầng tầng sóng biển vỗ bờ, vỗ vào bờ, thật đáng sợ, sóng trắng xông lên trời ào ào, ào ào, rào rào, khiến trong ta vui haha, vui haha, vui haha, ta và vợ thật sự phóng khoáng, thật sự rất phóng khoáng....”

Hồi vị vô tận: “Thơ hay.”

Bình Luận (0)
Comment