Bây giờ Tả Tiểu Niệm đã biết Tả Tiểu Đa suy nghĩ sâu xa không kiềm được cơn giận: “Mau đi làm việc, mau chóng trở về, mũi heo cắm củ hành, ngươi làm bộ cái gì!”
“Okie.”
Tả Tiểu Đa không dám phân trần, tùy ý rút ra Cửu Cửu Miêu Miêu Chùy!
Lúc này, Cửu Cửu Miêu Miêu Chùy, phong thái càng sâu hơn trước kia, vầng sáng âm dương lưu chuyển, bạch quang hắc khí quanh quẩn, đạo uẩn giống như tự nhiên, nhật nguyệt càn khôn, chỉ là nhẹ nhàng chuyển động, giống như sắp rời chùy bay đi.
Khí hung sát tuyệt thế xưa nay không có, đã đạt được đỉnh phong, liếc nhìn chúng sinh, ai dám tiếp xúc!
“Hây!”
Tả Tiểu Đa hét lớn một tiếng, uy phong lẫm liệt, xông lên trời, hướng đến chỗ huỳnh quang lấp lóe, lách thân một cái đã lên trên không.
Một chùy chỉ trời, một chùy chỉ đất.
Hét lớn một tiếng: “Nhìn ta, càn khôn nhật nguyệt Cửu Cửu Miêu Miêu Chùy!”
Một tiếng hét lớn này, không chỉ khí thế mười phần, hơn nữa mình hét ra đầy đủ tên Cửu Cửu Miêu Miêu Chùy trước nay chưa từng có!
Linh khí toàn thân, vận chuyển cực hạn, chuyển vận toàn bộ sức mạnh thần thức ra, còn có sức mạnh linh hồn, đều chuyển thêm vào, cuối cùng lại thêm khí vận chi lực, bốn lực hỗn nguyên, tất cả ngưng tụ trên chùy!
Thiên Hồn Mộng Yểm Chùy!
Trong một phần mười giây, tất cả chiêu của chùy pháp hoàn chỉnh giống như mưa rền gió dữ cũng nối tiếp vung ra một lượt, đây mới là tất cả uy năng lực lượng, hết thảy quy về một chùy, sức mạnh thật sự hỗn tạp trời đất càn khôn, ầm ầm rơi xuống!
Cứng rắn đập vào trên mảnh giấy màu vàng đó!
“Ầm!”
Một tiếng nổ theo đó vang lên, huỳnh quang lập tức phản ứng, bắn ra hàng tỉ luồng kim quang chói mắt, mạnh mẽ phản kích, bắn ra hàng loạt!
“Ồ yeah... gào ~”
Toàn thân Tả Tiểu Đa mang chùy hóa thành lưu tinh, bị lực phản công chấn động mạnh mẽ văng ra không biết bao nhiêu kilomet, khó mà gánh được lực công kích khổng lồ, ngay cả hai chùy lớn cũng không chống đỡ nổi, tuột tay bay đi.
May mà Tiểu Bạch A và Tiểu Tửu chế ngự song chùy tự động bay về.
“Oa oa oa....”
Trước đó Tả Tiểu Đa giống như không cần tiền liên tục phun mấy ngụm máu, cả người ngất đi.
Trước khi ngất suy nghĩ cuối cùng chỉ có –
“Đm... cái... cái này là một mảnh giấy? Chỉ là một mảnh giấy?.....”
“Xem ra Cửu Cửu Miêu Miêu Chùy không thể hét cả tên....”
Tả Tiểu Niệm phản ứng cũng không chậm, xông ra như bay, tiếp lấy Tả Tiểu Đa ở trên không, băng tuyết linh lực cuồn cuộn không ngừng đổ vào kinh mạch, đổ rất nhiều thuốc, hai bình linh dịch vừa mới được tặng đổ hết vào trong miệng Tả Tiểu Đa.
Sức mạnh điểm khí vận nồng đậm, theo đó xông vào trong kinh mạch Tả Tiểu Đa, đi khắp tứ chi bách hài toàn thân một lượt.
Theo đó vết thương ổn định, mở mắt: “Đm...”
..........
Bên kia.
Hàng tỷ luồng huỳnh quang mạnh mẽ phản công, trong chốc lát mảnh giấy vàng đó đang bay về trên không, đột nhiên ầm một tiếng nổ tung thành bột mịn đầy trời.
Mà khoảnh khắc cuối cùng mảnh giấy vàng hóa thành bột mịn, còn có huỳnh quang bên cạnh cực kì xán lạn, vô lượng huỳnh quang trên trời đột nhiên giống như nổ tung một mặt trời, trực tiếp vén mở bầu trời của toàn bộ hải vực.
Toàn bộ vách Kỳ Lân, theo đó ầm ầm sụp đổ.
Từng cái sừng cao ngất đó, tượng Kỳ Lân thiên nhiên mãi mãi trường tồn, từng tấc sụp đổ, rơi xuống biển.
Sóng lớn văng lên trời.
Đá xuyên qua mây.
Cảnh tượng cực kì hỗn loạn!
Giây sau, có lẽ thoáng chốc sau đó, một tiếng huýt sáo, một bóng trắng, thướt tha lóe một cái xuất hiện từ vách Kỳ Lân.
Phựt phựt phựt....
Vô số xiềng xích vô hình, theo bóng trắng chuyển động mà -- đứt đoạn, giống như châu chấu đá xe, chuồn chuồn rung cây.
Trên không, gió lướt qua, mây trắng hội tụ.
Trong một lúc, toàn bộ trời đất, đều tràn ngập mây trắng trắng mịn hoàn hảo, mọi thứ đều vô cùng sạch sẽ, thuần khiết, cao quý, tao nhã.
Một âm thanh ấm áp nói: “Không biết vị đạo hữu nào giúp đỡ lần này? Đại ân không thể nói, Vân Tiêu ở đây hành lễ.”
Mặc dù bị trấn áp vô số năm, nhưng âm thanh vang lên này nghe ra, vẫn nhẹ nhàng lịch sự như vậy, thanh lịch duyên dáng,
Tả Tiểu Đa ho ra một ngụm máu, khuôn mặt trắng bệch khom lưng, hai mắt trợn lên: “Rốt cuộc đây là giấy gì? Tên Đa Bảo cũng không nói với ta phản lực sẽ lớn như vậy...”
Loạng choạng, ọc ra một ngụm máu: “Gần như muốn nửa cái mạng của ta, một chùy này... thật sự.... quá mạnh.....”
Vân Tiêu khẽ cười, thân thể đáp xuống, thân thể yểu diệu cao gầy, lại tự mang khí lúc có lúc không nồng đượm, cho dù khí chất bên ngoài đều xuân lan thu cúc, các thiện tinh tràng với Tả Tiểu Niệm.
“Cảm ơn đạo hữu giúp đỡ, khiến Vân Tiêu thoát khỏi vòng vây, khiến đạo hữu chịu khổ rồi.”
Cuối cùng Tả Tiểu Đa thở một hơi: “Vân đại tỷ đừng khách sáo, ta cũng người nhận được sự nhờ cậy của người khác. Chỉ là tu vi bản thân nông cạn, khó gánh vác phản kích của mảnh giấy mà thôi, chỉ là chút khó chịu nhỏ bé này vẫn có thể giúp Vân đại tỷ thoát khỏi vòng vây, vô cùng đáng giá.”
“Ồ... dám hỏi đạo hữu là nhận sự nhờ cậy của ai?” Đôi mắt của Vân Tiêu lập tức lóe lên sự bức thiết.
“Là Đa Bảo đại ca nhờ ta đến đây đập một chùy này...”
Tả Tiểu Đa nói: “Hắn còn nói, đợi ngươi thoát khỏi vòng vây, lập tức quay về Bích Du Cung, không thể chậm trễ.”
“Đa Bảo đại ca? Bích Du Cung?”
Vân Tiêu giống như bị sét đánh: “Bọn..... bọn họ...”
“Hôm nay bọn họ đều quay về rồi, mấy hôm trước Tiệt giáo đã xây dựng lại, bọn họ đang đợi ngươi đó!”
Tả Tiểu Niệm khẽ cười giải thích.
Trong nụ cười của nàng, lờ mờ chảy một luồng có tác dụng an ủi tinh thần khó hiểu, khiến người ta một khi nhìn thấy nụ cười của nàng, lập tức cảm thấy trời đất vô cùng tốt đẹp, năm tháng yên ổn, đều không cần nói.
“Đều quay về rồi....”
“Tiệt giáo!...”
Vân Tiêu kích động hít thật sâu: “Cảm ơn... ta... ta sẽ quay về.”
Nghe được tin vui hôm nay này, một giây nàng cũng không kịp đợi, vừa nói xong một câu, lập tức thân thể bay đi, chớp mắt đã không thấy bóng dáng.
Nhưng giây sau, lại xuất hiện trước mắt hai người, cả khuôn mặt đầy xấu hổ, vô cùng có lỗi nói: “Vừa nói thoát khỏi vòng vây, lại nghe được tin vui, Vân Tiêu nợ hai người rất nhiều... nhưng trước mắt quả thực không có gì để lấy ra... hai vị... đại ơn đại đức, ngày sau hồi báo.”
“Cả đời này, ơn này đức này, Vân Tiêu, tuyệt đối không dám quên!”