Vân Tiêu nghiêm mặt khom lưng hành lễ: “Hai đạo hữu, dám hỏi họ tên?”
“Ta tên Tả Tiểu Đa, đây là vợ ta Tả Tiểu Niệm.”
“Cảm ơn hai vị!”
Thân thể Vân Tiêu lướt qua, một đám mây rơi xuống bên cạnh tóc mai của Tả Tiểu Niệm, hóa thành một bông băng ngọc, tỏa sáng rực rỡ, xuất hiện ánh sáng lưu ly bảy màu, trở thành kì quan.
“Cảm ơn, em Tiểu Niệm... thật xấu hổ....”
“Trong lòng ta kích động, tâm loạn như tơ, mọi thứ có thể ngày sau báo đáp.”
Lần nữa thanh tao khom người hành lễ: “Sau này có cơ hội gặp lại, khu vực này quá nguy hiểm, hai đạo hữu, vẫn nên nhanh chóng rời khỏi đây thì tốt hơn.”
Nói xong vẫy tay, xoẹt một tiếng xé toạc không gian, nhanh chóng đi về hướng Đông Hải.
Mà không gian bi nàng xé toạc cũng không lập tức khôi phục lại, mà cả đường xoẹt xoẹt nứt đến trên không vách Kỳ Lân, theo một tiếng xoẹt giòn vang lên, làm nổ tan cấm chế phật quang mà Nhiên Đăng bày ra, từng dấu vết nguyên thần gắn thêm phía trên, cũng theo đó nổ tung!
Nơi này mọi thứ nhân quả, lại trực tiếp tẩy xóa dấu ấn thiên đạo, không lưu lại bất kì dấu vết gì.
Mà lần này, bóng dáng yểu điệu của Vân Tiêu thật sự hoàn toàn biến mất.
“Lợi hại!”
Tả Tiểu Niệm trợn mắt há mồm.
Nàng lờ mờ cảm thấy, chị Vân Tiêu này, tu vi thực lực có thể còn trên cả chị Vân Quy Linh, nơi hồng hoang này, rốt cuộc còn có bao nhiêu nhân vật kinh tài tuyệt diễm chứ?
Lần gặp gỡ này, Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm lờ mờ sinh ra rất nhiều buồn phiền.
Vốn dĩ cho rằng mình đã đột phá Đại La, chính thức tiến vào hàng cường giả đỉnh phong của ba đại lục, mặc dù hiện nay chư tộc đại lục trở lại, tổ địa trọng quang, mình thân là tu giả Đại La, vẫn có thể tinh là nhân vật số một trên thế giới này!
Thậm chí Tả Tiểu Đa còn có vô số ảo tưởng, lần sau trở về thành Phượng Hoàng, lúc làm màu... dùng tư thế gì? Hoặc là dùng thêm mấy tư thế? !
Chắp hai tay sau lưng, trên mặt mang nụ cười khiêm tốn, đi vào Nhị Trung thành Phượng Hoàng, nói với thầy Tần Phương Dương luôn muốn đánh mình nhàn nhạt cười một cái: “Ta, may mắn thành Đại La rồi.”
Nghĩ đến cảnh tượng này, Tả Tiểu Đa không nhịn được có một loại cảm giác hưng phấn đến muốn đi tiểu.
“Ô hô hô hô....”
Lại cười một trận lớn cho lão Tần nghe thử, học sinh ta, cười sảng khoái không? Còn muốn đánh ta không?
Còn muốn túm gáy của ta ném đi ném lại không uh-huh?.....
Hoặc là đi Đạo Minh tìm thử ai gây phiền phức?
Ừm, đi rừng Vạn Linh thì nhất định, để lão Vạn xem thử tiến độ của mình.... rất dè dặt rất khiêm tốn nói một câu: “Gần đây tiến độ khá chậm, chỉ lên đến Đại La.... haiz, xấu hổ, xấu hổ.”
Nhưng bây giờ, ảo tưởng qua vô số cảnh tượng trước đây, hôm nay, không ổn rồi.
Sau khi đi một vòng, không chỉ Tả Tiểu Đa chịu đả kích, ngay cả Tả Tiểu Niệm cũng nảy sinh suy nghĩ ủ rũ.
Sao mà... giống như mỗi người gặp được đều mạnh hơn ta, hơn nữa còn là kiểu mạnh hơn rất nhiều chứ!
Cái này.... cái này đi đâu nói lý?
Ví dụ chị Vân, Quy Linh Thanh Mẫu, ví dụ Khổng Tuyên đó, Đa Bảo đó, còn có Vân Tiêu này.... mỗi người đều mạnh hơn mình không biết gấp bao nhiêu lần....
Hơn nữa giao lưu với bọn họ, nghe trong lời nói của bọn họ, tu giả của thế giới này cùng trình độ với bọn họ, không nói khắp nơi, vẫn rất nhiều!
Ngươi nói phải làm sao để khắc phục?
Sau khi người khác đột phá Đại La, đó đều là đỉnh phong thế giới này, đều đi khoe khoang khắp chân trời góc biển, nhưng ta đột phá Đai La, chính là.... bị khoe khoang.... khắp chân trời góc biển?
Cmn....
Quả thực bất lực châm biếm!
Lão tử không ngại vất vả, tốn sức tu luyện đến cảnh giới Đại La, chính là để được người khác tán thưởng?
Quả thật ai có thể nhịn được, chú có thể nhịn thím cũng không thể nhịn!
“Tiểu Đa, trong lòng ta có nghi hoặc, ta không biết vì sao Đa Bảo đại ca đó gọi ngươi là sư đệ, mà ngươi lại không chịu thừa nhận.” Tả Tiểu Niệm có chút tò mò hỏi.
Dựa theo Tả Tiểu Đa bắt dê cần nhổ một nhúm cỏ, tính cách theo cọc mà leo sớm đã hình thành thói quen tự nhiên, bản thân rất khác thường, há chỉ có chút không đúng, quả thật quá không đúng rồi.
“Đa Bảo đại ca nhận chúng ta làm sư đệ sư muội, là vì hai tấm bồ đoàn đó, chúng ta nghe Thông Thiên giáo chủ giảng đạo, có một phần tinh hương hỏa vượt xa người khác..... ta không đồng ý, chủ yếu là ta sợ, không dám đồng ý.”
Tả Tiểu Đa thành thực nói: “Lúc đó ta thật sự có chút sợ, bây giờ nghĩ lại, vẫn còn có chút sợ.”
“Đúng, chính là sợ, kiểu sợ hãi bắt nguồn từ linh hồn.”
Tả Tiểu Đa thở dài một hơi.
“Ta không thừa nhận, chỉ có thể là lúc gặp mặt gọi lúc riêng tư, nhưng nếu ta thừa nhận, cuối cùng kết quả chắc hẳn là trời đất đều biết, thân phận môn nhân Tiệt giáo sẽ khắc chặt trên người ngươi và ta. Nhưng thân phận bản chất nhất của ta, chính là một phần của nhân tộc, cha ta là Ngự Tọa Tuần Thiên.”
“Nếu ta đáp ứng tại chỗ, rất nhiều khả năng là kéo toàn bộ đại lục Tinh Hồn vào ân oán nhân quả của bọn họ. Ta nào dám tùy tiện đồng ý?”
Tả Tiểu Đa thở dài.
Hắn cảm thấy sau này Đa Bảo không tặng lễ vật cho mình, rất có thể chính là vì mình không đồng ý.
Tên đó, nhỏ mọn như vậy.
Trên đường trở về, Tả Tiểu Đa càng suy nghĩ càng buồn bực không vui, không chỉ bốn phía bị đả kích, có vẻ bảo bối cũng không vớt vác được bao nhiêu....
Sau này thực sự là trong lòng không có tư vị, cứng rắn kéo Tả Tiểu Niệm vào Diệt Không Tháp song tu ba tháng, mới xem như thở phào.
Tả Tiểu Niệm vẻ mặt cạn lời, không biết làm sao phối hợp.
Ngươi thuần túy là tìm lý do gì đó được chưa?
Vui vẻ muốn chúc mừng, không được như ý muốn trút giận, thắng trận muốn chúc mừng, thua trận muốn an ủi, bị người ta mắng muốn an ủi, bị người ta đánh muốn an ủi, bị người ta khoe muốn an nguy....
Dù sao bất luận chuyện gì, chung quy đều muốn... khụ khụ cái gì đó...
Bỏ đi, xem như ta nhìn ra, đồ khốn nạn ngươi từ trong xương cốt chính là tên nghịch ngợm!
Cho dù tự khoe khoang hiểu rõ Tả Tiểu Đa như Tả Tiểu Niệm, cũng không dự liệu được điểm cuối trò chơi này, một khi đột phá thì sẽ liên tiếp đột phá, vậy có điểm cuối gì có thể nói!
Vì thế, kiểu lý do liên tục lên đường mệt muốn nghỉ ngơi, cũng được Tả Tiểu Đa lấy ra bày lên bàn. Cả đường đi rồi dừng.