Hàng trăm suy nghĩ không thể lý giải, muốn tìm ra Minh Phượng để hỏi đầu đuôi sự việc, nhưng không ngờ đến gặp kẻ thù thượng cổ cũ Thái Ất Chân Nhân, sau khi cãi nhau một trận chuyển qua đại chiến, Tà Long không địch nổi, mắt thấy sắp bị giết, thời điểm mấu chốt Hắc Long trưởng lão của Thượng Cổ long tộc xuất hiện, một đuôi đánh Thái Ất Chân Nhân trọng thương....
Vì thế các đệ tử Xiển giáo không làm nữa, tìm thể diện, tìm khu vực quen thuộc, kéo bè kết phái. Tìm Thượng Cổ Long tộc tìm công đạo.....
Mà hàng loạt thay đổi này, rơi vào trong mắt đám người Tả Trường Lộ, chỉ cảm thấy hoa mắt rối rắm, hoàn toàn không cách nào giải thích...
Mỗi ngày đánh tới đánh lui, mỗi người mở miệng là thù hận sâu sắc.
Thực ra khiến người ra không hiểu rõ, ân oán của các ngươi tích lũy nhiều năm như vậy, cho dù chính là ăn dưa xem kịch đều không theo kịp.
Hôm nay ngươi đánh người này, ngày mai người này đánh người đó, ngày mai ngươi và người đó đánh người kia, ngày mốt người kia và người nọ lại đánh một người khác....
Sau đó tập trung đánh đánh đánh....
Sự việc này phát triển đến cuối cùng, lại là lúc Nguyên Đồ kiếm của Minh Hà lão tổ ra tay, bị Phiên Thiên Ấn của Quảng Thành Tử bắn rơi.
Mà Nguyên Đồ kiếm vốn có vết thương cũ.
Lần này suýt nữa linh tính bị mất hết.
Minh Hà bị vây đánh, lần nữa chạy trốn, đám người Xiển giáo muốn tiêu diệt hết, đuổi theo không bỏ, gặp được Ma Tổ La Hầu đến viện trợ.
Đại chiến một trận, Ma tộc tử thương vô số.
Ma Tổ phẫn nộ đâm một thương thủng lỗ, cứng rắn đâm thủng đạo tràng của Quảng Thành Tử.
Thí Thần thương phát tác toàn lực, đâm nứt nửa bên Phiên Thiên Ấn, Quảng Thành Tử trọng thương chạy trốn, trận chiến này thật sự chứng thực rồi, loại bảo vật nào mới là công phạt vô song trên thế giới này.
Sau đó trên đường Quảng Thành Tử gặp phải Đa Bảo Đạo Nhân chặn giết, may thay Ngọc Đỉnh chân nhân và Vân Trung Tử đến kịp, cứu đi Quảng Thành Tử đạo hạnh thương nặng, sau lưng có âm thanh xa xôi của Đa Bảo Đạo Nhân hỏi: “Quảng Thành Tử sư huynh, còn nhớ Kim Quang Thánh Mẫu?”
Câu nói này, triệt để mở ra ân oán phong thần về sau!
......
“Xem không hiểu, hoàn toàn xem không hiểu....”
Khoảng thời gian này Tả Trường Lộ có chuyện hay không đều qua đây chơi cờ với Hồng Thủy Đại Vu.
Mấy đại lục mỗi ngày đánh đến trời long đất lở, bây giờ còn lại đại lục Vu Minh và đại lục Tinh Hồn là rảnh rỗi.
Đại lục Đạo Minh trước đó bị vứt bỏ, toàn bộ rơi vào trong tay Ma tộc, sau đó đại năng Đạo Minh quay lại, đuổi đi hết Ma tộc, thật sự là biến đổi bất ngờ, mà còn không đợi dân chúng Đạo Minh di cư ra ngoài quay về, toàn bộ đại lục Đạo Minh lại hóa thành chiến trường lớn của các tộc hỗn chiến!
Hơn nữa còn là trong rất nhiều đại chiến, so sánh mà nói một nơi khá sôi nổi.
Ma tộc đến chiến, Tiệt giáo đến chiến, yêu tộc đến chiến, Tây Phương giáo... cũng lại đến chiến...
Hiện tại, lại đến lượt A Tu La tộc và Linh tộc an nhàn...
Mà vốn dĩ buồn rầu cho đại lục Vu Minh, đại lục Tinh Hồn, khoảng thời gian này luôn bình yên, mưa thuận gió hòa, an cư lạc nghiệp, một chuyện kinh ngạc như Văn Tử cũng không có, trừ không có cơ sở vật chất và thiết bị công nghệ cao bình thường để giết thời gian ra, còn lại không khác biệt gì quá nhiều với tổ địa Trùng Quang trước đó.
Đây là trước khi các tộc quay về, ngươi dám tin? !
Ai dám tin?
Trong lòng Hồng Thủy Đại Vu đầy phiền muộn: “Ngươi xem không hiểu? Ta sớm xem không hiểu, bằng không ta có thể đến hỏi ngươi.”
Lần trước Hồng Thủy Đại Vu giống như lửa cháy đến mông mang tất cả quân đội tinh nhuệ của Vu Minh chuyển về đại lục Vu Minh, tích cực chuẩn bị chiến đấu.
Nhưng tổng cộng chỉ xảy ra một trận chiến với đội cảnh giới Yêu tộc.
Sau đó yêu tộc không thèm quan tâm hắn....
Hồng Thủy Đại Vu lại tu sửa Anh Hồn Quan, lại dựng tộc chuẩn bị chiến đấu, phát động thực lực to nhỏ trong nội lục Vu Minh, còn có thúc giục mười hai Đại Vu luyện công tinh tấn....
Gần như hai tay xách roi mạnh mẽ giám sát, vợ chồng Liệt Hỏa Đại Vu suýt nữa bị hắn đánh thành hòa thành một thể với bùn.
Băng Minh Đại Vu còn bị chú ý chăm sóc, gần như bị Hồng Thủy Đại Vu sửa mất tật xấu miệng.
Bây giờ Băng Minh Đại Vu chỉ cần nhìn thấy Hồng Thủy Đại Vu, sẽ tự động giữ miếng băng trong miệng, sau đó dùng dây buộc lại, đảm bảo không thể sai sót, chỉ sợ một câu nói không đúng, chính là từng quyền liên tiếp đánh đến thịt mấy ngày!
Hồng Thủy Đại Vu làm xong tất cả công tác chuẩn bị chiến đấu, tập trung tất cả vật tư có thể kiếm được vào phía biên giới.
Lâp tức chuẩn bị nghênh tiếp đại chiến, thậm chí làm xong công tác chuẩn bị tử chiến....
Vậy mà.....
Bên biên giới chỉ có một mảng yên tĩnh.
Không có chuyện gì cả.
Ở ngoài biên giới người ta ầm ầm ngươi đánh ta, ta đánh ngươi, chính là trước sau không vượt qua Lôi Trì một bước, chính là không có chút liên quan gì đến Vu Minh ngươi.
Thế là, hàng triệu quân đội Vu Minh cả ngày ở giữa ngẩng đầu xem kịch, tình cờ còn đánh đến đỉnh đầu.
Nhưng người ta không tiến vào, ngươi có thể làm sao?
Hàng triệu người đồng loạt gối giáo đợi sáng, ngươi ngẫm nghĩ thử là cảm giác gì?
Nhưng cho dù ngươi luyện tập thế nào cũng được, huấn luyện cũng được, bên ngoài sáu tộc đánh nhau khí thế ngất trời, không ngờ không ai quan tâm đến ngươi!
Từ lúc bắt đầu Hồng Thùy Đại Vu còn cảm thấy có lẽ trong đó có quỷ, cẩn thận đề phòng có biến.
Từng ngày trôi qua... đến sau này trực tiếp bị tình huống này làm cho buồn rầu.
Hơn nữa Hồng Thủy Đại Vu vẫn chưa hiểu rõ.
Đó là lý do đến tìm Tả Trường Lộ.
“Đây con m* nó rốt cuộc là xảy ra chuyện gì thế? Ngươi nói xem thế là có ý gì, ý là cao tầng của các tộc phớt lờ anh em bọn ta rồi, không xem chúng ta là đối thủ... tổn thương lòng tự trọng quá đi thôi!”
Hồng Thủy Đại Vu vô cùng tức giận.
Xem thường ta chứ gì?
Chưa ai xem thường ta như vậy cả.
Dù sao thì lão ta đây cũng là đệ nhất cao thủ của thế giới này đó.
Tả Trường Lộ ung dung bốc ra một quân cờ trắng, bổ sung một đoạn, nói: “Tổn thương lòng tự tôn còn đỡ hơn tổn mạng, ta cảm thấy vậy cũng tốt.”
“Ta không tin ngươi không cảm thấy uất ức, hiện giờ người ta chẳng những không xem chúng ta ra gì mà còn xem như là không thấy chúng ta luôn!”