Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 2571 - Chương 2569: Quá Muộn Phiền

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 2569: Quá muộn phiền

Cả đời này của Hồng Thủy Đại Vu chưa từng bị ai xem thường như vậy, cảm giác như phổi sắp nổ tới nơi rồi.

Hơn nữa điều không thể hiểu nổi là: “Đại Năng các tộc đều đã trở lại rồi, nhóm Đại Năng của Vu tộc bọn ta đi đâu cả rồi? Còn nhóm đại lão đỉnh cấp của nhân tộc các người nữa, Tam Hoàng Ngũ Đế gì đấy, đi đâu cả rồi?”

Vẻ mặt Tả Trường Lộ cũng trở nên vặn vẹo: “Cái này... cũng không biết...”

“Nói tóm lại... mọi thứ hiện tại đều có vẻ quá mơ hồ, không thể hiểu nổi.”

“Quả thật... kế hoạch lâu dài mà nói, thật sự thì rất tệ.”

Tả Trường Lộ hạ xuống một quân, nói: “Nhưng cũng không thể không nói, hiện tại, là lúc Nhân tộc Tinh Hồn cùng với Vu Minh cuối cùng cố gắng nỗ lực, các tộc khác không để chúng ta vào mắt thật ra cũng có lý, chúng ta cho dù là kẻ có chiến lực đỉnh cấp hay trình độ bình thường, cũng đều bị bỏ lại phía sau các tộc khác, đây đã là hiện thực không thể chối cãi được, trên chiến trường các tộc đại chiến, cao thủ nhiều vô kể; tùy tiện kéo ra một người cũng mạnh hơn hai chúng ta, kẻ mạnh hơn chúng ta nhiều vô số kể, dựa theo tình hình trước mắt, người ta sao có thể để chúng ta vào mắt được?”

“Haizz, chẳng qua là do chúng ta không có quả vị mà thôi; mà bọn họ từ thời viễn cổ đến bây giờ, đã tự mang theo nền tảng, Đại La Kim Tiên sớm đã thành chính quả; mà bọn mình, chẳng qua cũng chỉ là nhóm Đại La rời rạc, chưa được tính vào hàng Đại La Kim Tiên, chỉ thế thôi.”

Hồng Thủy Đại Vu hơi khinh thường.

“Quả vị chẳng phải chỉ là cách nói của Tây Phương giáo thôi sao?” Kiến thức của Tả Trường Lộ về mặt này, quả thật là không bằng Hồng Thủy Đại Vu.

Dù sao diệt thế hàng ngàn năm nay, những thứ mà nhân tộc viễn cổ truyền lại, sớm đã bị hủy sạch sẽ rồi.

“Không hẳn vậy.”

Hồng Thủy Đại Vu nói: “Ghi chép từ thời viễn cổ, thông thường những người tu đạo tu luyện có thành tựu, trải qua thiên kiếp, thiên đạo đều sẽ ban thưởng, tôi luyện thân xác thần hồn, đây mới tính là quả vị chân chính; cái gọi là Thiên Tiên, Kim Tiên, Huyền Tiên vân vân,.. đều thuộc về quả vị, hoặc là nói, đó chính là thứ khẳng định địa vị tu hành.”

“Nhất niệm sinh ra trời đất cảm ứng, dưới chân tự nhiên sẽ có mây đỡ bay lên, cái gọi là Đằng Vân Giá Vũ, Tiên Gia Thủ Đoạn là như vậy mà ra.”

“Kể từ khi đại lục phân ra, thiên đạo không hoàn chỉnh, do vậy mà mất đi những quy tắc của những người tu luyện bậc cao... cho nên những kẻ hiện tại như chúng ta cũng tính là tu luyện có thành tựu, trong chớp mắt có thể đi ngàn dặm, nhưng dưới chân lại không có mây trắng bốc lên, đây chính là sự khác nhau về bản chất giữa bọn họ và chúng ta.”

Hồng Thủy Đại Vu thở dài: “Nói đến lực chiến, chúng ta cũng không thua những tu giả cùng cấp, nhưng nói về linh nguyên, tiên lực, chuyển động càn khôn thì tất nhiên không thể so sánh được, cao thấp thế nào nhìn vào là biết ngay.”

“Ví dụ như hiện tại ngươi có thể dễ dàng phá hủy một ngọn núi, nhưng ngươi có thể dễ dàng từ không có mà tạo ra một ngọn núi được không?”

“Đó chính là điểm khác biệt cơ bản nhất.”

Tả Trường Lộ nhíu nhíu mày, nói: “Loại khác biệt này, có thể bổ sung bằng một phương pháp nào đó hay không? Đặc biệt là hiện tại Tổ địa trùng quang!”

Với vấn đề này, Hồng Thủy Đại Vu ngẫm nghĩ hồi lâu, một lúc lâu sau vẫn im lặng không nói tiếng nào.

Lâu sau đó hai người vẫn không ai nói chuyện, cho đến khi ván cờ kết thúc, Tả Trường Lộ giết sạch thế cờ của Hồng Thủy Đại Vu, trên bàn cờ chỉ lác đác vài quân đen kéo hơi tàn, còn lại đều là quân trắng.

Toàn thắng!

Hơn nữa còn là một màn giết chóc thua đầy nhục nhã!

Tả Trường Lộ thoải mái thở ra một hơi: “Đánh cờ với ngươi thật đã ghiền.”

Hồng Thủy Đại Vu liếc hắn đầy uất ức: “Ta không biết cái này chơi thế nào, chả hiểu sao ngươi nghiêm túc như vậy, khổ tâm nhọc lòng như vậy, đáng sao...”

Ngô Vũ Đình thở dài, ngồi bên cạnh nói: “Xem hai người đánh cờ, ta thật sự đau lòng... ngươi coi ngươi đã biết rõ là bản thân đánh cờ không giỏi, thế mà lần nào cũng ra vẻ không chịu nhận thua...”

“Bình thường ván cờ còn chưa đánh được phân nửa nhìn vào là biết ai thắng ai thua rồi, nhưng vẫn cứ cố chấp đánh đến cuối mới chịu... Ngươi nói ngươi coi vốn biết rõ Lão Tả đã nhọc lòng như vậy chính là muốn giết ngươi, thắng bại sớm vạch rõ ràng, ngươi vẫn còn cố chấp gắng gượng như vậy...”

“Không nói cái khác, nghị lực này của ngươi, người khác đúng là không thể không bái phục, chỉ cần trên bàn cờ còn quân cờ, dù là hy vọng xa vời người thà bị đánh chết chứ nhất quyết không chịu thua, hai người các ngươi, đúng là nhân tài, đều là những kẻ tài giỏi đến nỗi ta phải nói tục luôn...”

Hồng Thủy Đại Vu vẫn còn ngẫm nghĩ quân cờ trắng, bàn cờ lác đác vài quân cờ đen, trong tay cầm một quân đen, nói: “Những người luyện võ bọn ta, dù chỉ còn một hơi thở cũng có thể chiến không ngừng, nào có lẽ tự mình ngừng chiến.”

Nói xong lại hạ xuống một quân cờ, muốn tìm đường sống từ những vị trí còn trống kia.

Tả Trường Lộ thở dài, thu lại bàn cờ: “Hồng Thủy đại lão, vị trí mà ngươi hạ cờ sớm đã bị ta ăn sạch rồi, hơn nữa không nói đến quy tắc trong cờ vây, cứ cho là ta nhường ngươi đi, ngươi cũng không đánh được, đúng là không có cách nào... ngươi nghỉ ngơi đi... à, hay là chúng ta chơi cờ tướng đi.”

Hồng Thủy Đại Vu hớp một ngụm rượu, nói: “Chơi cờ tướng phải gỡ lại một ván.”

Nửa giờ sau.

Tả Trường Lộ một xe một ngựa một pháo ba tốt, tiến quân với tốc độ như rùa bò.

Mà Hồng Thủy Đại Vu phía đối diện chỉ còn dư lại một lão tướng, những quân khác đều bị ăn sạch rồi, chỉ còn trơ trọi một quân tướng, nhưng quân tướng ấy vẫn đi tới đi lui trong ô cờ...

Hơn nữa, cho dù là Tả Trường Lộ hay là Ngô Vũ Đình, đều có thể thấy được bộ dáng nghiêm túc đi từng bước từng bước của Hồng Thủy Đại Vu.

Ngô Vũ Đình che mắt lại, bực mình thở dài: “Quá bắt nạt người rồi! Quá bắt nạt người rồi... ta thật sự là không thể nhìn nổi nữa...”

Tả Trường Lộ chuẩn xác điều chỉnh hướng đi của quân cờ, cố gắng để xếp sáu quân cờ thành một đường thẳng, từng quân từng quân đi xuống.

Hồng Thủy Đại Vu vẫn còn gắng gượng, hiển nhiên là hai chữ ‘nhận thua’ không có trong từ điển của hắn ta.

Bình Luận (0)
Comment