Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 2572 - Chương 2570: Quá Muộn Phiền (2)

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 2570: Quá muộn phiền (2)

Du Đông Thiên đi qua liếc nhìn, ngoáy ngoáy mũi rời đi, đi xa rồi mới lớn tiếng cười ha hả...

Đám người Du Tinh Thần, Cầm Sát, Kiếm Quân, Vân Trung Hổ đều không còn lời nào để nói nữa.

Nhìn hai kẻ tu vi tối cao của đại lục tàn sát nhau trên bàn cờ.

Thú vị lắm sao?

Rõ ràng là có thể giết sạch, thế mà vẫn còn có thể đánh tiếp nửa giờ nữa...

Cuối cùng...

Quân tướng của Hồng Thủy Đại Vu không còn đường nào để đi.

Bị vây hãm chôn sống.

Đẩy đẩy bàn cờ, Hồng Thủy Đại Vu thở dài một hơi: “Ta đã cố hết sức rồi, trời không phù hộ ta, ván cờ này ta thua rồi.”

Mọi người che mặt im lặng.

Ngay từ lúc đi được bảy nước cờ đã bị ăn mất một quân xe... thì ngươi đã thua rồi, thế mà vẻ mặt hiện giờ vẫn còn thổn thức như vậy...

Còn nói gì mà trời không phù hộ ta, việc này thì có quan hệ gì với trời hay thiên đạo chứ, đây là do thực lực bản thân quyết định mà ra!

“Ăn cơm thôi, ăn cơm thôi, ngươi có muốn uống chút không?” Mặt mày Tả Trường Lộ đầy hăng hái, đắc ý hài lòng.

Liên tục thắng hai ván, khiến hắn vui sướng vô cùng, đặc biệt là khi chơi cùng Hồng Thủy Đại Vu.

“Ta thích tinh thần bất khuất này của ngươi!” Tả Trường Lộ thật lòng khen ngợi.

Đây đều là những lời chân thật xuất phát từ tận đáy lòng, không hề giả dối.

Đổi thành người khác chỉ e là sớm sẽ nhận thua, chắc chắn sẽ không thắng vui vẻ như vậy được.

“Uống thôi!”

Hồng Thủy Đại Vu nhắm mắt lại, im lặng suy tư, ván cờ ban nãy, rốt cuộc là thua ở đâu chứ? Mấu chốt là chỗ nào cơ chứ?

“Trời đất hiện tại, cũng như ván cờ này.”

Tả Trường Lộ an ủi nói: “Hiện tại, mọi người đánh cờ, ra trận, mà chúng ta đến cả cơ hội ra sân cũng không có.”

Hồng Thủy Đại Vu gật đầu, nói: “Ta hiểu ý của ngươi, chúng ta là lão tướng, đại sư hoặc là hai con sĩ, theo tình huống thông thường, không phải lúc khẩn cấp, không thể hành động vội vàng, bị tiêu diệt quá sớm, đại lục sau lưng chúng ta sẽ không gặp bất kì rào cản nào, chỉ có thể như cá trên thớt, mặc người định đoạt.”

Tả Trường Lộ nghẹn họng: Ý của ta là như thế này à?

Ý ta là, tộc chúng ta hiện tại không có tư cách tiến vào thế cục ấy, cần phải cố gắng đào sâu, nhanh chóng thích ứng với Hồng Hoang Tổ Địa...

Nhưng mà nếu nghĩ theo hướng của Hồng Thủy Đại Vu, có vẻ như... cũng có lý đó chứ?

Ngay lúc này.

Hồng Thủy Đại Vu đột nhiên nhướng mày.

Tả Trường Lộ lập tức nhướng mày.

Theo đó mọi người cũng bắt đầu trở nên cảnh giác...

Nhưng hiện tại đã muộn rồi, hoặc là nói, cho dù có cảnh giác sớm hơn nữa cũng không có ý nghĩa gì!

Chắc là do sương trắng dày đặc vây lấy, cho đến khi sương dày tản ra hết, Tả Trường Lộ với Hồng Thủy Đại Vu đã không còn tăm tích.

“Ai? !”

Ngô Vũ Đình trực tiếp phát ra toàn lực, xung quanh nổ mạnh, quát: “Ai! ?”

Xung quanh bốn bề im lặng, không hề phát ra tiếng động nào.

...

Tả Trường Lộ với Hồng Thủy Đại Vu chỉ cảm thấy mắt hoa một trận, lúc tỉnh táo lại đã thấy bản thân đã ở trong một không gian xa lạ, hai người ngồi ngay ngắn không động đậy, mắt nhìn nhau, đều hiểu được ý của đối phương.

Không gian này, là do cao nhân lập ra, với sức lực của hai người bọn họ thì không thể phá vỡ được!

“Hai vị cư sĩ, hữu lễ.”

Trong không trung, sương mù tản ra, một Đạo Nhân trong y phục trắng, chậm rãi bước đến, người này mặt mày hiền lành anh tuấn, dáng người thẳng tắp.

Mà theo bước đi của hắn, cả không gian dường như ngập tràn ánh sáng, đại từ đại bi.

“Tiền bối hữu lễ rồi.”

Hai người đứng lên chào lại: “Xin hỏi tiền bối, tôn tính đại danh? Từ đâu đến? Sao lại để hai người bọn ta ở đây?”

“Bần đạo đến từ Tây Thùy, mắt thấy nơi đây hồng quang che đỉnh, khí vận lay trời, cố ý ở lại một lát, muốn cùng với hai vị cư sĩ kết duyên lành.”

“Duyên lành?”

Tả Trường Lộ nhíu mày nói: “Xin tiền bối nói rõ nguồn căn, ban cho tên gọi.”

“Gặp nhau tức là có duyên, tên gọi gì đó chẳng qua cũng chỉ là một đại từ, hai vị cư sĩ hà tất gì phải cố chấp với nó chứ?”

Bạch y Đạo Nhân mỉm cười, nói: “Vừa nãy nghe hai vị cư sĩ nói về sự khác nhau giữa Đại La và Đại La Kim Tiên quả vị, trong lòng sinh ra cảm ứng, muốn nói vài câu.”

“Cảm ứng? Nói vài câu?”

“Tu vi hai vị, cho dù trong lúc tổ địa trùng quang vẫn thuộc hàng đỉnh cấp đương thời, nhưng không có quả vị cuối cùng cũng không thể xếp vào ‘bàn cờ’ được, rất khó để trở thành một tay chơi cờ giỏi, cũng rất khó kiểm soát thực tại.”

Bạch y Đạo Nhân vẫy tay một cái, một luồng ánh sáng yên lặng bay qua.

Tả Trường Lộ và Hồng Thủy Đại Vu chỉ cảm thấy trong đầu nhiều thêm gì đó.

Trong chớp mắt sinh ra một cảm giác vô cùng kì diệu.

Nhất thời, cả người đều chấn động, xiềng xích tu vi trước mắt, trong chớp mắt đều vỡ nát.

Ngay lập tức, khí lực tắc lại lâu ngày bay thẳng lên không, trên đỉnh đầu bốc hơi mờ mịt, có điều chỉ trong chốc lát đã ngưng tụ Tam Hoa, Ngũ Khí hợp lại; trong lòng vang lên một loại âm thanh đạo pháp.

giọng nói của Bạch y tăng nhân chậm rãi vang lên.

“Nhân thế đau khổ, bần đạo bất tài, nguyện lấy sức lực và thân thể này, mở ra một đường thiên đạo. Hỗn Nguyên Đại La chứng đạo, mới có cơ hội bảo vệ thế gian, cứu rỗi mọi người... hai vị bảo trọng, bần đạo đi đây.”

Hồng Thủy Đại Vu cố gắng tỉnh táo, quát: “Rốt cuộc ngươi là ai?”

Bạch y Đạo Nhân khẽ cười, lùi về phía sau, dần dần biến mất trong màn sương trắng, một giọng nói từ xa vọng lại: “Thượng cổ Tổ Vu, còn chưa bỏ mình, chẳng qua sau khi bại chiến Vu Yêu, bị cấm túc tại Yêu Hoàng Cung, dưới cây phù tang, mà hiện tại Tổ địa trùng quang, Bàn Cổ lập ra trời đất, hồ lớn, ắt sẽ khiến Tổ Vu lần nữa giày xéo thế gian, nổi lên một trận phong ba...”

Sương mù tan biến trong chớp mắt, bóng dáng bạch y cũng biến mất hoàn toàn.

Khí tức hai người Tả Trường Lộ vẫn xáo động không ngừng, cố gắng mở mắt ra, phát hiện bản thân đã trở lại chỗ ban đầu.

Nhưng mà trên bầu trời sấm chớp không ngừng, sắc tím chiếu rọi, Tử Tiêu Thần Lôi đã chuẩn bị giáng xuống.

Vừa rồi hai người bọn họ đột phá, chân thực không giả dối, chắc chắn không phải là ảo ảnh không có thật!

Hai người nhanh chóng thay đổi suy nghĩ, thậm chí còn không kịp bàn với nhau, đã đồng loạt bay lên, nhanh chóng bay đi, mỗi người đều tìm chỗ chịu thiên kiếp, thúc tiến tu vi của bản thân, thành tựu Đại La quả vị.

Bình Luận (0)
Comment