Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm đã lòng vòng quanh đây mấy ngày liền, cũng không biết chuyện gì xảy ra, chỉ là không thể ra ngoài.
Mà m Dương Đạo Uẩn lấy được trước đó, Tả Tiểu Đa đã hấp thụ hòm hòm rồi, tin rằng qua hai ba ngày nữa sẽ hấp thu hoàn chỉnh.
Cũng do sự ràng buộc của m Dương Đạo Uẩn, hai người Tả Tiểu Đa không lo lắng việc bị vây hãm trước mắt, tính nếu có thể đợi đến khi được ra ngoài thì tốt, còn không thì đợi đến lúc hấp thu hoàn tất lại nói sau.
Tả Tiểu Đa nảy ra một suy nghĩ, phải chăng là do m Dương Đạo Uẩn quá mạnh, nên trời đất tự động sinh ra một tầng ngăn cách vây hãm, nếu không hấp thu hết hoàn toàn sẽ không được thoát ra.
“Đừng bảo là bị ta đoán đúng rồi đấy nhé? Thật sự là do ràng buộc của m Dương Đạo Uẩn? Tà môn...”
Tả Tiểu Đa không còn lời nào để nói: “‘Chúng ta bị vây khốn ở chỗ này bao lâu rồi?”
“Không biết, ta không có cảm giác thời gian gì cả...”
“Những ngày qua trôi qua quá mơ hồ...”
“Chứ còn gì nữa.”
Trong lòng hai người dần dần sinh ra cảm giác bất lực không nói nên lời.
Vào lúc này...
Một luồng ánh sáng bay đến, ra là Thông Thiên giáo chủ vượt không bay đến, trùng hợp thế nào thấy hai người bọn họ loay hoay ở đây như ruồi mất đầu, không khỏi bật cười.
“Hai người các ngươi sao lại ở đây? Lạc đường à?”
Tả Tiểu Đa nghe tiếng lập tức vui mừng quay lại, nào biết sẽ gặp được cứu tinh đến chứ.
“Cũng không biết tại sao lại bị vây trong này...”
“Hahaha...”
Thông Thiên giáo chủ cười lớn, cũng không làm ra hành động nào, kiếm quang lóe sáng, đạo vận đã bị đập tan, theo chuyển động, trên không trung xuất hiện một tấm bản đồ, từ từ bay xuống.
Thông Thiên giáo chủ nhìn sang, nhẹ nhàng thở ra.
Vứt xuống trên người Tả Tiểu Đa, Tả Tiểu Đa đang định bắt lấy, tấm bản đồ ấy lại tự động dung nhập vào người hắn.
Tả Tiểu Đa ngơ người luôn: “Đây là... thứ đồ chơi gì đây?”
Trong không gian ý thức, một giọng nói vang lên: “Ngươi mới là đồ chơi, cả nhà ngươi mới là đồ chơi!”
Tả Tiểu Đa trợn tròn mắt: “...... Đậu!”
Chưa kịp hiểu rõ, chỉ nghe thấy Thông Thiên giáo chủ nói: “Không ngờ tới đại sư huynh nói đi là đi, vậy mà còn để lại chiêu này. Có điều là hắn đi vội quá...”
“Nóng lòng muốn rũ bỏ hết những thứ trên người, đi nhẹ nhàng thoải mái như vậy... hừ.”
Trong lòng Thông Thiên giáo chủ rõ ràng vô cùng bất mãn, không cam lòng lộ rõ qua từng lời nói.
Ngươi cứ như vậy mà đi?
Chuyện năm đó, ngươi không định tính toán chút nào sao?”
Năm đó lão già kia đánh ta đã ghiền như vậy, hiện tại cứ như vậy phủi mông rời đi sao?
Lẽ nào năm đó đánh ta... đều vô ích cả?
Quả nhiên là rất biết cách chiếm hời!
Cứ cho ngươi là đại ca đi, những chuyện không sạch sẽ ngươi làm năm đó, nào là thiên vị, cùng với đám người ngoài kia bắt nạt ta...
Hiện tại rời đi không nói câu nào?
Thông Thiên giáo chủ tức giận hừ một tiếng, vô cùng khó chịu, chỉ cảm thấy nhói đau ở sống lưng truyền đến.
Giống như vẫn còn có người cầm quải trượng đập mạnh vào lưng.
Lão tử dù sao cũng là một Thánh Nhân, cứ để ngươi đánh như vậy sao?
Bộ ta không cần mặt mũi nữa chắc?
Ỷ ta còn nhỏ, là ngươi có thể lấy uy phong đại ca ra bắt nạt ta sao?
Thông Thiên giáo chủ càng nghĩ càng không vui.
Lại nghĩ tới đại trận chu tiên năm đó, lão già này cà nhắc cà nhắc gọi ở phía sau lưng mình, đánh ra hết ấn này đến ấn khác.
Trong lòng càng lúc càng thấy chua.
Nếu đại sư huynh vẫn còn ở đây, thì cũng thôi vậy, cuối cùng cũng có ngày phải nói ra chuyện này, nhưng lúc này hắn lại thực sự cảm nhận được, đại sư huynh đã đi rồi, rời khỏi mảnh tinh không này rồi, hơn nữa sẽ không còn quay lại.
Thế ta bị đánh đòn thì phải làm sao?
Nhẫn nhịn thì càng nghĩ càng tức, nhượng bộ thì chịu uất ức!
Thông Thiên giáo chủ tâm tư khó hiểu lại ngẩng mặt lên trời gầm thét: “Có biết xấu hổ không? Đi như thế sao! Ta dễ bị ức hiếp thế à?”
Khí tức của Thông Thiên giáo chủ làm rung chuyển hư không, hư không vô tận hiện ra từng lớp vết nứt, chỉ gầm một tiếng mà chấn động hư không, uy năng thật sự quá đáng sợ.
Trên một đám mây, một tấm bùa màu vàng, như ẩn như hiện, dường như có thể biến mất bất cứ lúc nào.
Hửm, hoặc là nên nói, nếu Thông Thiên giáo chủ không hỏi câu này, lá bùa đó sẽ theo khí tức m Dương Ngư bị Tả Tiểu Đa hấp thu xong, cũng biến mất không thấy đâu nữa.
Nhưng sau khi Thông Thiên giáo chủ hỏi xong câu đó, lá bùa đang bay lơ lửng bỗng dưng rơi xuống.
Sắc mặt Thông Thiên giáo chủ lúc này mới dễ coi hơn một chút, trong miệng lẩm bẩm gì đó. Tả Tiểu Đa không nghe thấy gì, nhưng hắn có thể đoán được, chắc là đang nói “coi như ngươi còn chút lương tâm, biết để lại lời nhắn… không thì hừ hừ hừ...” hay những câu đại loại vậy.
Nhưng ngay sau đó, sắc mặt của Thông Thiên giáo chủ bắt đầu trở nên khó coi, hắn ném lá bùa xuống dưới chân một cách vô cùng tức giận!
Hắn vừa đạp vừa mắng: “Coi như hiểu rõ rồi! Đại sư huynh, ngươi cứ đối xử với ta như thế mãi!”
Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm ở một bên, còn Thông Thiên giáo chủ vì muốn biểu thị chuyện “đại sư huynh đang xin lỗi ta”, cho nên chẳng hề che giấu gì cả.
Đến nỗi hai người Tả Tiểu Đa cũng nhìn thấy rõ ràng những thứ viết trên lá bùa đó, không sót một chút gì.
Nhưng cũng chính vì nhìn thấy quá rõ, cho nên hai người mới không nhịn được muốn bật cười.
Bên trên chỉ viết một câu…
“Chuyện lúc đầu, đi tìm lão nhị.”
Chỉ có bảy chữ, rõ ràng rành mạch.
Mà ý nghĩ trong câu nói đó, cũng rõ ràng rành mạch như vậy!
Chỉ là nhìn tờ giấy này, nếu không cảm nhận được đạo vận đang quanh quẩn trên đó, Tả Tiểu Đa dám cá, chín phần sẽ cho rằng cái đó là do Du Đông Thiên viết!
Đổ lỗi cũng gọn gàng dứt khoát, như dao chém đất, tự nhiên thoải mái như thế!
Một người trầm lắng sống qua bao nhiêu năm như Thông Thiên giáo chủ, sắc mặt giờ đây lại trở nên tái mét.
Nếu những người khác đều như vậy cũng không sao, Thông Thiên giáo chủ không những không tức giận mà còn mỉm cười vui vẻ, dù sao những người khác đều không đáng để hắn bận tâm.