Thế nhưng, một câu này của đại sư huynh đã phá tan phong độ hàm dưỡng bao nhiêu năm của hắn.
Xém chút là tức đến mất đi lý trí luôn rồi!
Lão già này quả nhiên không phải là quên, mà là định quỵt đây mà!
Nhưng hắn không thể tự mình làm điều đó!
Cáo già đúng là cáo già, đại ca cũng như thế, nếu không người ta đã là đại ca rồi!
“Ta không tin ngươi có thể biến mất mà không để lại chút dấu vết… đợi đợt này qua đi, không chết thì sẽ gặp mặt nhau, quỵt, ta xem quỵt đến bao giờ!”
Thông Thiên giáo chủ lại nhặt lấy lá bùa dưới chân lên, dùng tay vuốt phẳng nó, rồi cất vào trong người.
Hành động này, vậy mà lại có vài phần giống đám người Lý Thành Long thủ hạ của Tả Tiểu Đa khi bắt buộc phải trả món nợ kiếp này.
“Ta không phải xem trọng cái thứ ngươi để lại nên mới làm như thế đâu nha, chỉ là do ngươi bảo ta đi tìm lão nhị tính sổ, đây sẽ là bằng chứng!”
Thông Thiên giáo chủ hừ lạnh, quay sang Tả Tiểu Đa và nói: “Tiểu Đa, ngươi nhìn thấy gì rồi?”
Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm đứng cạnh nhau, ra sức lắc đầu.
Giống như hai chiếc lục lạc.
“Bọn ta không thấy gì cả.”
Lần này, đôi ngươi trẻ chẳng bàn bạc trước với nhau gì cả, bọn họ chỉ bất giác hành động theo bản năng, nhưng lại vô cùng hợp phách, đồng loạt.
“Lần này chư thánh gặp mặt, đại sư huynh lại chọn giao m Dương Ngư Thái Cực Đồ cho ngươi, còn giữ hai vợ chồng trẻ các ngươi ở lại đây, đó chính là muốn để ngươi thay thế hắn, chả trách hắn lại đi gấp như vậy...”
“Ngươi đừng ngây thơ tưởng rằng, ngươi cho cái đó, thì có thể coi là người của ngươi?”
Trong lòng Thông Thiên giáo chủ ấm ức không phục.
“Đi thôi, ta đưa ngươi đi mở hội nghị!”
Kiếm quang lóe sáng, hắn mang theo Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm bay lên trời.
“Đến đó, phải nhớ bớt nói lại, cố gắng đừng nói gì cả.” Thông Thiên giáo chủ căn dặn.
“Đương nhiên ta sẽ cố gắng không nói nhất có thể.”
Tả Tiểu Đa tự tin hứa.
Thông Thiên giáo chủ tin tưởng.
Sự thực chứng minh, quả nhiên những ngày hắn quen Tả Tiểu Đa rất ít, lần này tham dự hội nghị, người như Tả Tiểu Đa, giống như quỷ đói rơi vào núi báu, gặp gỡ rất nhiều phú hào, sao có thể không hé môi nói chuyện, vơ lấy một chút ích lợi chứ?
Suốt chặng đường, Thông Thiên giáo chủ để lộ tâm sự nặng nề, mất đi dáng vẻ điềm tĩnh như thường ngày.
Không sai, bây giờ thiên cơ hỗn loạn, không thể dự báo, tương lai hung cát khó đoán, phúc họa chưa rõ.
Nhưng, mọi thứ chỉ mới bắt đầu, sao đại sư huynh lại chủ động rút lui, tại sao?
Rút lui thì rút lui, nhưng để lại m Dương Ngư Thái Cực Đồ cho Tả Tiểu Đa là vì nguyên do gì?
Để lại m Dương Ngư Thái Cực Đồ đồng nghĩa với việc cho Tả Tiểu Đa thân phận người giữ chức trong Nhân giáo, nhân cơ hội này mà trò chuyện giao lưu, Thông Thiên dễ dàng suy ra được, trước giờ Tả Tiểu Đa chưa từng tiếp xúc với đại sư huynh của hắn.
Cũng chính là nói, chưa từng quen biết, chưa từng gặp nhau, chưa từng thấy mặt.
Thậm chí Thông Thiên còn đoán ra, trước khi trở về, đại sư huynh cũng không biết có một tên như thế tồn tại.
Nhưng mới chưa được bao lâu?
Đã truyền m Dương Ngư xuống?
Không hề có lý do?
Còn quyết định rời khỏi Tổ Địa, thay đổi hành động!
Thông Thiên giáo chủ không tin đại sư huynh dày dặn kinh nghiệm và thận trọng của mình lại hấp tấp đưa ra quyết định lớn như vậy.
Bây giờ... lại là vô lượng lượng kiếp, là thiên địa lượng kiếp, cũng là nhân duyên gặp gỡ!
Vậy, là lý do gì mà khiến đại sư huynh phải đưa ra quyết định như thế?
Liệu có phải là đang cá cược gì không nhỉ?
Mà dù là cá cược thì cũng không đúng…
Vậy, liệu có phải vì hành động Chuẩn Đề khai thiên lần này, cho nên muốn né tránh?
Chuẩn Đề khai thiên lần này, ngay cả Thiên Thông Địa Trọng khai đại lộ, có thể gọi là một đại tạo hóa, đương nhiên sẽ kéo theo một trường công đức lớn tới.
Nhưng vấn đề này cơ bản là đi ngược lại xu thế, không đúng với ý định ban đầu của lượng kiếp này, tất nhiên sẽ dẫn đến phản phệ.
Còn phản phệ này lại cần mấy người trong cuộc cùng nhau gánh vác.
Còn đại sư huynh thì đã nhanh chân thoát khỏi thế cục này, theo như kết quả thì hắn đã thoát ly khỏi vòng xoáy này rồi.
Không cần công đức, thoát ra khỏi gông cùm, liệu có phải là lý do này không?
“Nghĩ lại cũng phải, hắn cũng chỉ có hai người, cuốn gói rời đi, không có lý do gì có thể tìm hắn... nhưng lần này hắn đi là tiêu dao tự tại, bọn ta thì không tránh khỏi bị Chuẩn Đề kéo vào… ai biết sẽ đối mặt với chuyện gì?”
Thông Thiên giáo chủ cảm thấy trong lòng ủ rũ, càng lúc càng không vui.
Nhưng chuyện càng khiến hắn không vui hơn là, rõ ràng người kế vị mà hắn xem trọng, đã đặt cược rất lớn, bây giờ lại bị đại sư huynh nẫng tay trên giữa chừng.
Quan trọng nhất vẫn là vừa mới cược lớn xong, đại sư huynh lại trực tiếp đặt cược, được ăn cả ngả về không, ngay cả m Dương Ngư vừa mới thoát thai khỏi Tạo Hóa Bàn, có liên quan đến đại đạo cũng bị ném qua đây…
Hắn đi, còn dẫn theo cả hai người của Nhân giáo, đi một cách bặt vô âm tính, nhưng lại vứt tên tiểu tử này vào con đường phải đi của mình, rõ ràng là muốn mình dẫn hắn đến cuộc họp.
Đây chẳng phải nói, để tên tiểu tử này thay thế Nhân giáo sao!
Đối với Thông Thiên giáo chủ mà nói, đây chẳng khác nào đang có mười vạn con ngựa gào thét lao băng băng về phía hắn.
Ta có lợi thế
Ta đặt cược trước.
Ta giúp hắn tu luyện xong m Dương Ngư.
Ta giúp hắn tiếp nhận Thái Cực Đồ.
Ta mang đi.
Việc gì ta cũng đều làm.
Mọi việc đều do ta.
Kết quả là không ngờ... Hắn đi là thay thế ngươi?
Cuối cùng mọi quyền lợi đều thuộc về Nhân giáo, đều thuộc về ngươi, đại sư huynh?
Vậy ta trở thành cái gì?
Đối xử với lão tử như một công cụ?
Đại sư huynh, ngươi thật sự hiếp người quá đáng, đại sư huynh ngươi giỏi lắm, ăn vét sạch sẽ còn gói mang đi, lợi ích gì cũng thành của ngươi cả!
Có phải còn muốn ta nói một câu, đại sư huynh không hổ là lão tử, lão tử chính là lão tử, ngầu vô cùng!
Nhưng dựa vào đâu mà chuyện gì ta cũng nghe theo sự sắp xếp của ngươi?
Ta nợ ngươi à?
Những gì ngươi nợ ta vẫn chưa được hoàn trả, bây giờ còn thuận thế leo lên, bắt đầu sai bảo ta làm nhiều chuyện như thế…
Ngươi có chỗ nào xứng đáng làm đại ca?
Lão tử đây ngầu lắm!