Không biết đã than phiền trong lòng không biết bao nhiêu lần, nhưng việc nên làm thì vẫn phải làm...
Thật sự không thể quăng cho hắn một sự lựa chọn sao?
Nếu không nói lão tử chính là lão tử! Thì cái tên này, quả thật rất hay.
Nhưng cảm giác khó chịu trong lòng quả thật đã đến mức có thể dời non lấp bể!
Hiếp người quá đáng!
Lão tử cả đời bị hắn ức hiếp, từng bước rơi vào mưu toán của hắn.
“Lão tử cũng là Thánh Nhân mà?”
Thông Thiên giáo chủ Dương Thiên thở dài, buồn bã nói: “Cùng cấp với ngươi! !”
Một dấu chấm than phụ được thêm vào là có chủ đích.
Chủ yếu vẫn tự xưng là “lão tử”, lẽ không thẳng khí không hùng tăng gấp đôi!
Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm, giống như hai con chim cút nhỏ, lặng lẽ đi theo Thông Thiên giáo chủ trên đường đi, không dám nói một lời.
Đôi trẻ thật sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra với vị Thông Thiên Thánh Nhân này, ngay từ khi nhìn thấy hai người họ đã không vui, vừa không vui tâm sự nặng nề, hơn nữa còn có cảm giác u uất bức bách...
Hai bọn ta… cũng chưa đắc tội gì hắn.
Đặc biệt là không dám đắc tội hắn…
Mặc dù bây giờ ta cảm thấy mình đã tiến bộ rất nhiều, cũng tạm rồi...
Nhưng cũng phải thi thố với ai đó…
So với Thông Thiên giáo chủ, xem ra mình còn kém quá nhiều triệu điểm... không tốt lắm...
“Thái Cực Đồ này, ngươi cần phải bảo quản tốt, với trình độ tu luyện hiện tại, ngươi không thể sử dụng được.” Thông Thiên giáo chủ trầm mặc hồi lâu, cuối cùng quyết định thành thật làm việc, đầu tiên là giải thích loại báu vật này.
“Cách tiếp cận của Đại sư huynh thật sự là quá mức nóng vội rồi... quá gấp...”
Thông Thiên thở dài: “Chẳng lẽ là bởi vì quá gấp... nên mới truyền Thái Cực đồ xuống? Lão quái đó không phải có ý này đó chứ...”
“Đến rồi còn phải lau mông cho ngươi... Có phải vì ta trung thực không? Người trung thực có tội sao? Người trung thực ăn hết gạo nhà ngươi à?”
Điều này thậm chí còn phi lý hơn... Công bằng mà nói, ta đã thực sự ăn nó.
Hắn dẫn theo hai người Tả Tiểu Đa, bụng dạ tức như sắp nổ tung mà bay nhanh đi.
Ngoài Cửu Trùng Thiên.
Ở một nơi xa lạ.
Trong một cung điện.
Dường như tất cả đều do tiên linh chi khí tạo ra, hư ảo hư ảo nhưng lại thực sự tồn tại.
Cửu Long Trầm Hương Liên đến, Nguyên Thủy là người đến đầu tiên, hắn lững thững bước vào đại điện.
Trong đại điện trống không, vô số tường vân bay lơ lửng ở đây.
Thấy trong đại điện không có ai, Nguyên Thủy chỉ đơn giản đứng ở cửa, chắp tay sau lưng.
Có một nỗi lo lắng mơ hồ và sự nặng nề trong mắt hắn.
Người thứ hai đến là một Băng Y Tăng Nhân, cao ráo anh tuấn, nhìn thấy Nguyên Thủy đã tới trước một bước, hắn cúi đầu bất lực mỉm cười, nói: “Lão sư hiện giờ không ở Tử Tiêu đạo cung, mọi người phải tới đây... khó tránh sa vào hình thức, quá câu nệ.”
Nguyên Thủy nhẹ giọng nói: “Nhất định phải có một nơi mà mọi người đều nhận ra, nếu là ở Ngọc Hư cung của ta, ngươi có đi không?”
Băng Y Tăng Nhân cười: “Có hơi băn khoăn, nhưng không hẳn là không thể đi.”
“Nhưng cũng không chắc là có tiện đi không.”
Nguyên Thủy nhàn nhạt nói: “Tiếp Dẫn, tính tới tính lui, tính đến ngày này giờ này, sư đệ ngươi làm những chuyện như thế, Tây Phương giáo các ngươi sao lại cướp lấy khí số, đổi trắng thay đen?”
Tiếp Dẫn nói: “Lòng từ bi, cứu độ tất cả chúng sinh, tiêu trừ mọi điều bất hạnh, cứu khổ vô lượng...”
Nguyên Thủy ngẩng đầu nhìn trời: “Ánh trăng hôm nay không tệ.”
Chuyển chủ đề một cách dứt khoát.
...
Đúng lúc, một vòng hồng quang xông thẳng lên cửu thiên.
Nhưng khi nó sắp xông phá bầu trời, lại bị một đám sương mù xám xịt cùng hắc quang từ phía sau lao tới, cuối cùng ba tia sáng gặp nhau một chỗ, trông có vẻ chẳng tình cờ, nhưng thực tế thế nào, trong lòng ai cũng rõ.
Thiềm Thánh, một trong ba luồng sáng, lúc này sắc mặt đột nhiên thay đổi.
Nhìn thấy một trong hai người còn lại trong ba luồng sáng cùng hòa với mình, răng hắn như muốn nghiến nát.
Lại là tên này!
Lần này, vậy mà lại gặp được hắn!
Một cuộc hội ngộ xuyên không không biết bao nhiêu năm, người bạn tốt nhất của ta trong cuộc đời!
Lần này, tuy không gặp người còn lại, nhưng cái gã toàn thân hắc khí còn hung hãn hơn rất nhiều so với năm xưa!
“A Tu La Minh Hà!”
“Ma Tổ La Hầu!”
Thiềm Thánh hít một hơi thật sâu, cố gắng nặn ra vẻ mặt vô cảm.
“Đạo hữu muốn đi đâu?”
Minh Hà Lão Tổ mặc hồng bào nghi hoặc nhìn đạo sĩ trước mặt, trong lòng cảm thấy có chút quen thuộc.
Nhưng rõ ràng là chưa từng gặp qua.
Khí tức hay gì đó, không có chút quen thuộc nhưng khi nhìn tổng thể lại có cảm giác quen thuộc, há chẳng phải kỳ lạ sao?
Thiềm Thánh nhìn người bạn cũ năm nào mà lòng hắn như đảo lộn, nhiều cảm xúc lẫn lộn.
Tử Tiêu Cung thính đạo, vốn bản thân đã có được đại tạo hóa, chỉ vì suy nghĩ sai lần, khiến Chuẩn Đế, đắc tội Côn Bằng, bị Côn Bằng đánh nát thân thể.
Vốn muốn chạy tới nhờ vả bạn cũ Minh Hà, không ngờ lại bị Minh Hà tính toán...
Mọi đau khổ năm đó, bao nhiêu thăng trầm, bây giờ nghĩ tới, vẫn không thể nhắm mắt.
Không biết bây giờ qua bao nhiêu vạn năm rồi, khó khăn lắm mới chuyển thế trọng tu, tái nhập đạo đồ, không dám kích động nhân quả, dốc hết sức mình, một lòng tu đạo.
Không ngờ lại có cơ hội đên Tử Tiêu Cung một lần nữa, nhưng nửa đường thì gặp được bạn cũ đã lâu!
Lúc này trong lòng Thiềm Thánh giống như có ngọn lửa thiêu đốt.
“Ngươi đi nơi nào, ta sẽ đi nơi đo.” Thiềm Thánh nhẹ giọng nói.
Kỳ thực hắn rất muốn vui vẻ gặp hắn, cố gắng không kiếm chuyện, tránh để tranh chấp xảy ra.
Nhưng chỉ cần nghĩ đến chuyện năm đo, cùng những cực khổ bao nhiêu năm gần như đều do người trước mặt gây ra, nhưng lại không kìm được cơn tức giận.
Vừa nhìn thấy hắn, cả ngũ tạng lục phủ dường như muốn nổ tung ra.
Minh Hà Lão Tổ cười khẩy nói: “Đạo hữu, xem ra ngươi có thù oán không nhỏ với Minh Hà ta, sao lại xa lạ như vậy, dám hỏi là vị đạo hữu nào, được một tay ta siêu độ, chuyển thế trọng sinh?”
Minh Hà Lão Tổ cũng là tên giảo hoạt bao nhiêu năm, chỉ cần suy nghĩ một chút thì có thể đoán ra được vài phần.
Thiềm Thánh liếc mắt một cái, nói: “Ngông cuồng tự đại, chỉ dựa vào ngươi cũng có thể siêu độ được cho ta?”