Minh Hà Lão Tổ chế nhạo nói: “Lời này của đạo hữu sai rồi, từ xưa đến nay, người mà Minh Hà ta muốn siêu độ, hiếm khi thoát khỏi sinh thiên giả, bất luận kiếm trước của đạo hữu có phải là do ta siêu độ hay không, thì kiếp này, ngươi chắc chắn sẽ được ta siêu độ!”
Với thân phận địa vị và năng lực theo đuôi của Minh Hà Lão Tổ, lời nói của hắn thật sự không đủ sức hăm dọa, đặc biệt là bây giờ hắn đã xác định Thiềm Thánh đang có ác ý với hắn, trong thế giới đấu tranh này, đương nhiên phải tận dụng thời gian có thể chiến thắng đối phương, nhanh chóng giải quyết đối phương, sao có thể cho đối phương cơ hội ngồi yên phát triển chứ!
Thiềm Thánh run lên đầy phẫn uất: “Minh Hà, ngươi thật là hung ác!”
Minh Hà Lão Tổ cười nhạt, nhưng trong mắt lóe lên một tia sát khí, hắn chậm rãi duỗi tay ra, A Tị kiếm xuất hiện, một quả hồ lô cũng theo đó hiện ra, miệng quả bầu nhắm chính xác về phía Thiềm Thánh, nhàn nhạt nói: “Đạo hữu, ta rất có hứng thú với thân phận thật sự của ngươi, đạo hữu vẫn không chịu cho một lời xác thực sao?”
Thiềm Thánh cười lạnh một tiếng: “Minh Hà, tên gian xảo nhà ngươi đi chết đi!”
Nói xong, hai tay hắn đột nhiên lật lại, giữa lòng bàn tay xuất hiện một thủ ấn lớn, chuẩn bị ra tay, khí thế không hề yếu chút nào.
Ma Tổ La Hầu sốt ruột nói: “n oán gì? Nhất định phải ra tay ngay lúc này sao? Sau khi Tử Tiêu Cung xong chuyện, thiếu gì thời gian cho các ngươi kiếm chuyện với nhau? Sao phải ngay lúc này làm lỡ thời gian?”
Ma Tổ rất tức giận!
Hơn nữa có chút tổn thương lòng tự trọng.
Lúc đầu hắn là người có vai vế lớn nhất, cùng thời với Hồng Quân.
Không ngờ hôm nay hắn lại cần đến Tử Tiêu Cung này...
Ma Tổ không muốn đến chút nào!
Nhưng lại không thể không đến.
Nghe đạo?
Đương nhiên là không thể!
Nhưng chuyện lần này lại không hề tầm thường. Bởi vì lượng kiếp lần này, không phải là do thiên đạo sắp xếp, càng không phải là của Hồng Quân Lão Tổ.
Mà là vô lượng lượng kiếp.
Trong đó liên quan đến rất nhiều chuyện.
Sự sinh diệt của các tộc, số kiếp của thiên đạo.
Ma tộc tồn hay vong, La Hầu không quan tâm lắm. Nhưng điều hắn quan tâm chính là số kiếp thiên đạo.
Cho dù Ma tộc vẫn có thể giữ lại một ma.
Đó cũng là Ma tộc vẫn còn. Nhưng nếu như Ma tộc chết hết, chỉ còn lại một mình hắn, nền móng của hắn cũng sẽ bị tổn thất lớn, cho dù có dựa vào vô lượng tu vi sinh ra sinh linh ma tộc, nhưng suy cho cùng đó cũng là chuyện lâu dài và vô cùng rủi ro.
Trong khoảng trống này, thậm chí bản thân hắn còn chưa đủ sức tự bảo vệ mình.
Bởi vì căn bị đục khoét rồi.
Nhưng lần này phải thương lượng, sau khi Chuẩn Đế làm những việc không hề kiêng kị như bắt đầu khai thiên, vận mệnh các tộc sẽ như thế nào?
Nếu bản thân hắn không đi, rất có khả năng sẽ bị đào thải.
Nghĩ đến đây hắn lại càng phải đi, nghĩ đến càng phải đi hắn lại càng thêm uất ức.
Vì vậy, lúc này tính khí của Ma Tổ cực kỳ tồi tệ.
Hai người vậy mà lại muốn đánh nhau ở đây? Chậm trễ thời gian, mấy tên bên đó sẽ không chờ đợi đâu!
“Đi ngay đi ngay.”
Minh Hà Lão Tổ rõ ràng là rất sợ Ma Tổ La Hầu.
Người này là một trong số ít những người có khả năng nắm chắc giết được hắn.
Nên hắn đã lập tức thay đổi giọng điệu.
Thiềm Thánh cũng thở phào nhẹ nhõm.
Dù rất tức giận nhưng anh cũng biết rằng mình còn kém xa Minh Hà. Không phải là đối thủ của đối thủ.
Anh ta có thể đã mất mạng trong một cuộc chiến duy nhất.
Hiện tại không cần đánh nhau, tự nhiên nhẹ nhõm một hơi.
Ba người.
Ma Tổ La Hầu ở phía trước, Minh Hà ở phía sau, Thiềm Thánh ở cuối cùng, cùng nhau hướng lên bầu trời.
Chưa được nửa chặng đường.
Thì nhìn thấy bầu trời rực rỡ phía trước.
Đông Hoàng Thái Nhất, Yêu Hoàng Đế Tuấn, và Yêu Hậu Hi Hòa bước ra từ khoảng không.
Ba đối ba, tất cả đều sững sờ.
Yêu Hoàng Đế Tuấn đứng chắp tay sau lưng, lãnh đạm nói: “Ma Tổ và Minh Tổ, khoảng thời gian này cũng có nhã hứng nhỉ.”
La Hầu nhẹ giọng nói: “Ngươi cũng có nhã hứng?”
Trong mắt Đế Tuấn lóe lên một tia lạnh lùng, hắn nói: “Chuyện lần này, cần phải lĩnh giáo Thí Thần Thương một chút.”
La Hầu hừ lạnh một tiếng, híp mắt lại.
Đông Hoàng Thái Nhất nhìn Minh Hà Lão Tổ, nhàn nhạt nói: “Minh Hà, sau này ngươi muốn làm gì, nói rõ ràng. Trẫm sẽ cùng chơi với ngươi, một lão tổ mà lén la lén lút, còn mất mặt hơn những kẻ mèo mã gà đồng.”
Minh Hà Lão Tổ mặt đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Thái Nhất tiểu bối, ngươi dám sỉ nhục ta!”
Cả hắn và Ma tộc đều thuộc nhóm sinh linh hỗn loạn đầu tiên; mặc dù Đế Tuấn và Đông Hoàng cũng thuộc nhóm sinh linh Tiên Thiên hỗn loạn, nhưng thực tế là họ đến muộn hơn La Hầu và Minh Hà.
Nó đúng là lớn hơn nửa thế hệ.
“Tiểu bối? Trưởng bối?”
Thái Nhất giễu cợt: “Gọi ngươi một tiếng sư thúc, ngươi dám nhận nhân quả này sao?”
Minh Hà không nói nên lời.
Đông Hoàng sư thúc, nhân quả bao nhiêu?
Đông Hoàng dám gọi, nhưng Minh Hà thật sự không dám nhận!
Hơn nữa, tộc A Tu La đã bị đánh tan tành, ngay cả Nguyên Đồ Kiếm trấn áp vận may của tộc A Tu La, cũng mãi mãi không phục hồi lại được.
Sự tự tin của Minh Hà Lão Tổ gần như bị xóa sạch.
Lại càng không dám đáp ứng.
Hi Hòa đứng ở bên cạnh hắn khẽ mỉm cười, nói: “Chú La Hầu, hai tộc Yêu – Ma chúng ta, lẽ nào phải đánh đến mức diệt sạch một bên sau? Ngươi thật sự nỡ xuống tay với ta?”
La Hầu nở một nụ cười thân thiện nói: “Tiểu Hi Hòa, ngươi không cần lo, bất luận lúc nào, ngươi cũng đều an toàn, có chú đây, chỉ cần ngươi không muốn chết, cho dù Hồng Quân muốn ngươi chết, hắn cũng không làm được!
Nụ cười này của hắn lọt vào trong mắt Minh Hà và Thiềm Thánh, cả đám đều giật mình!
Ôi đệch!
Trời ạ!
Ma Tổ La Hầu, vậy mà lại cười!
“Cảm ơn chú La Hầu. Ta biết chú La Hầu rất tốt với ta.”
Hi Hòa mỉm cười ngọt ngào.
Ma Tổ La Hầu cười nhạt, không ngờ hắn lại hăng hái như thế.
“Hừ!” Yêu Hoàng Đế Tuấn đột nhiên hừ lạnh.
“Ngươi hừ cái gì?” Ma Tổ nhướng mày, muốn rút Thí Thần Thương ra, chỉ vào mắng: “Thứ đầu trâu mặt ngựa như ngươi, trước giờ đều không phải là thứ tốt lành gì!”
“Ngươi cho rằng ta sợ ngươi!”
Yêu Hoàng rất tức giận, chuẩn bị bước tới động thủ.
Nhưng đã bị Yêu Hậu kéo đi.
Hai bên khuyên giải.
“Hừ!”
“Hừ!”