Chuẩn Đề Tiếp Dẫn nhìn nhau cười khổ.
Nhưng trong chốc lát, ánh sáng lần lượt lóe lên.
Yêu Hoàng Đế Tuấn, Đông Hoàng Thái Nhất, Yêu Hậu Hi Hòa, Ma Tổ La Hầu, A Tu La Minh Hà, và Thiềm Thánh đều đến cùng một lúc.
Họ chào nhau, mọi người đều là người quen cũ, gật đầu rồi đi vào.
Chỉ có Thiềm Thánh là mọi người chưa rõ lai lịch, chưa rõ căn cước.
“Dám hỏi vị đạo hữu này là?” Ánh mắt Chuẩn Đề lóe lên vẻ do dự.
“Đạo hữu có còn nhớ, người nhượng tọa nắm đó ở Tử Tiêu Cung.” Thiềm Thánh nói với cảm xúc vô cùng đặc biệt.
“Hóa ra là đạo huynh đã về.” Chuẩn Đề ra vẻ kính nể chưa từng có: “Cảm ơn đạo huynh, đạo huynh mời.”
Minh Hà Lão Tổ bên cạnh đột nhiên biến sắc: “Hồng Vân! Hóa ra là ngươi! Hóa ra là ngươi!”
Thiềm Thánh nhẹ nhàng nói: “Nhờ phúc của người bạn thân như ngươi ta mới có ngày hôm nay, Hồng Vân bây giờ chỉ là một con cóc thôi.”
Trong mắt Minh Hà có sát ý, lạnh lùng nói: “Chân cóc cũng rất ngon đấy.”
Chuẩn Đề nhàn nhạt nói: “Minh Hà đạo huynh, sát nghiệp quá nặng, tộc A Tu La không nên tồn tại trên thế giới này.”
Minh Hà Lão Tổ hít sâu một hơi, nghiêm nghị nói: “Chuẩn Đề, đừng tưởng rằng ngươi là Thánh Nhân chi tôn thì có thể nói sao làm vậy!”
Chuẩn Đề nói: “Vô Lượng Thọ Phật.”
Kiếm quang lóe lên, đúng lúc này là Thông Thiên giáo chủ mang theo Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm đến đây.
Tuy nhiên, sau khi kiếm quang đột nhiên lóe lên, sát khí bức người, khiến sắc mặt của mọi người trở nên trắng bệch.
Đồng tử của Minh Hà co rút lại, hắn bất giác lùi lại một bước, còn Ma Tổ La Hầu lại nheo mắt, chiến ý dâng tràn.
Thông Thiên giáo chủ buông tay, đặt Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm xuống, sau đó quay đầu nhìn hai vị Tây Phương Nhị Thánh: “Nhị vị, lại gặp nhau rồi.”
“Chào sư huynh.”
“Ai là sư huynh của ngươi?”
Thông Thiên giáo chủ không khách khí nói: “Đừng tới gần ta! Nhiều đệ tử của ta còn đang làm thú cưỡi cho các ngươi đấy? Các ngươi đúng là to gan mà!”
Chuẩn Đề điềm nhiên nói: “Trước mắt cũng chỉ có lác đác vài người ở lại Tây Phương giáo, trong đó có Ô Vân Tiên đang tu luyện trong hồ Bát Bảo Công Đức, Tỳ Lư Tiên thì đã hoàn toàn giác ngộ, trở về quy ẩn; vật cưỡi… chỉ còn ba người Kim Quang, Cù Thủ, Linh Nha, nhưng bọn họ gặp phải chuyện này, chính là do Vạn Tiên Trận năm đó.”
Chuẩn Đề mỉm cười nói: “Cái này không thể trách bần đạo.”
Thông Thiên giáo chủ chỉ cảm thấy cổ họng như bị nghẹt khí, cảm thấy không còn gì để nói.
Lúc đầu, hắn theo hầu thất tiên.
Chỉ có Trường Nhĩ Định Quang Tiên là thực sự làm phản, trong số sáu người còn lại, Kim Cơ Tiên đã trở về, còn Ô Vân Tiên từ đầu đến cuối đều từ chối chiêu hàng Tây Phương giáo, thậm chí còn từ chối biến nhân thân, chỉ hóa thành Kim Cơ, bưng tai bịt mắt chìm đắm trong thế giới của mình ở hồ Bát Bảo Công Đức, chẳng thèm để tâm đến bất cứ ai.
Ngay cả khi Đa Bảo đến gặp hắn, hắn cũng nhắm mắt tự mình bơi lội, chẳng hề thốt ra lời nào, giống như một con Kim Cơ tầm thường.
Sau khi Tỳ Lư Tiên bị Tây Phương giáo vắt đi, bỗng chốc bao suy nghĩ đều vụn vỡ, từ bỏ mọi thứ, không rõ tăm hơi.
Nhưng khiến Thông Thiên giáo chủ thật sự đau lòng nhất chính là ba người Cù Thủ Tiên, Linh Nha Tiên, và Kim Quang Tiên đang làm thú cưỡi kia.
Nhưng như Chuẩn Đề đã nói, trong đó lại có thành quả rất lớn, có thể coi là vấn đề sót lại của lịch sử.
Ba người Cù Thủ Tiên đều bị ba đại kim tiên của Xiển giáo phá trận bắt đi khi Vạn Tiên Trận diễn ra, bị hạ làm thú cưỡi. Trong số đó, Cù Thủ Tiên được đệ tử Xiển giáo là Văn Thù Quảng Pháp Thiên Tôn lấy làm thú cưỡi, Linh Nha Tiên được Phổ Hiền Chân Nhân lấy làm thú cưỡi và Kim Quang Tiên được Từ Hàng lấy làm thú cưỡi.
Sau đó, Văn Thù, Phổ Hiền và Từ Hàng đều trở thành Bồ tát dưới Tây Phương giao, nhưng lại thu phục Cù Thủ Linh Nha Kim Quang trước khi quy y.
Chính vì vậy, câu nói “Đâu thể trách bần đạo” của Chuẩn Đề khiến Thông Thiên giáo chủ không thốt nên lời.
Thanh bào lóe lên, Nguyên Thủy đã xuất hiện ở cửa, nhìn ánh mắt bình tĩnh tự nhiên của Thông Thiên, điềm nhiên nói: “Sư đệ đến rồi.”
Thông Thiên giáo chủ khịt mũi quay đầu lại nói: “Không dám nhận hai tiếng sư đệ của đại thiên tôn, ta là Thông Thiên giáo chủ của Tiệt giáo.”
Ánh mắt Nguyên Thủy lãnh đạm, trong tay áo lóe lên ánh sáng xanh.
Thông Thiên giáo chủ bất giác lùi lại một bước.
Nguyên Thủy hừ một tiếng, hít sâu một hơi.
Thông Thiên giáo chủ mạnh mẽ hừ một tiếng, quay đầu lại nói với Yêu Hoàng Đế Tuấn: “Chuyện lúc đầu, Yêu tộc phải cho bần đạo một lời giải thích.”
Sắc mặt và ánh mắt của Yêu Hoàng Đế Tuấn đều hiện lên vẻ vô hạn phức tạp, hồi lâu cũng chẳng thấy đáp lời.
Thông Thiên giáo chủ ánh mắt như kiếm, hắn tập trung vào hai người Đông Hoàng.
Cả Yêu Hoàng Đế Tuấn và Đông Hoàng đều hít sâu một hơi... Chậm rãi lóe lên trong mắt kiên quyết...
Hi Hòa tiến lên một bước và nói: “Trẻ con không hiểu chuyện tự mình gây ra tai họa lớn... Nhưng Yêu Đình đã bị chư thiên phong ấn, nhiều năm không được tự ý ra ngoài; bọn ta thực sự không biết chuyện này, nhưng chuyện mà con trẻ làm, sai thì có sai, chuyện lần này, chẳng nên mang hắn đến Bích Du Cung xử tội.”
Yêu Hoàng định nói, nhưng bị Hi Hòa ngăn lại.
Thông Thiên giáo chủ nói: “Yêu Hậu đã nói như vậy, Thông Thiên cũng đành tin, thế thì chờ gặp nhau ở Bích Du Cung.”
Ma Tổ La Hầu nhẹ giọng nói: “Đến lúc đó, ta cũng sẽ đi xem Bích Du Cung trong truyền thuyết như thế nào.”
Kiếm quang của Thông Thiên giáo chủ ánh sáng rực rỡ trên bầu trời, hắn điềm nhiên nói: “Không phải ai cũng có thể đi tới Bích Du Cung, cũng không phải ai cũng có thể đi khỏi đó!”
La Hầu cụp mi, trên mặt lộ ra một tia sắc bén: “Ngươi đang uy hiếp ta?”
Thông Thiên giáo chủ mỉm cười: “Ta uy hiếp ngươi, vậy thì sao?”
Cả hai đều gươm nỏ sẵn sàng, hỏa khí chực trào, có vẻ như sắp động thủ đánh nhau.
Tiếp Dẫn vội vàng đứng dậy giảng hòa: “Lần này gặp nhau, mới là tổ địa trùng quang, vô lượng lượng kiếp, hai vị chớ có nóng nảy, nhân quả thị phi đều có lúc kết thúc, hà tất phải nóng giận nhất thời.”
Hai người chưa kịp trả lời thì lập tức nhìn thấy một tia sáng trắng lóe lên, một nữ tử hiện ra, nhẹ giọng nói: “Chư thánh tụ tập, Vu tộc ta làm sao có thể vắng mặt. Vì không có mấy vị ca ca ở đó nên ta đành phải đến đây dự thính.”