Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 2581 - Chương 2579: Tử Tiêu Cung

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 2579: Tử Tiêu Cung

Ánh mắt Thủy Phượng lướt một vòng, nhìn thấy Tả Tiểu Niệm đột nhiên mỉm cười, nói: “Cô bé này thật đáng yêu.”

Nói xong liền bước lên.

Thông Thiên giáo chủ lẳng lặng dời qua trái một bước, chắn trước mặt Tả Tiểu Niệm, ánh mắt bình tĩnh, nhìn nhìn Thủy Phượng, nói: “Cô bé này, có ân với Tiệt giáo bọn ta, ta đã hứa, nhân quả của cô ấy, ta sẽ phụ trách!”

Thủy Phượng dừng bước, không tiến lên nữa, nhưng ánh mắt lại trở nên vô cùng âm u, nhìn chằm chằm Thông Thiên giáo chủ, lạnh nhạt nói: “Thượng Thanh sư huynh, hiện tại ngươi thật lo chuyện bao đồng!”

Thông Thiên giáo chủ cười cười, ánh mắt trở nên vô cùng sắc bén: “Ngươi, có ý kiến? !”

Trên mặt Thủy Phượng lộ ra vẻ tươi cười ấm áp, thản nhiên nói: “Chỉ e là Tiệt giáo ngươi, không quản nổi chuyện của ta.”

“Được hay không không do ngươi nói, dùng thực lực để chứng minh, dù gì cũng hoan nghênh ngươi thử sức!”

Thông Thiên giáo chủ tuyệt đối không nhượng bộ.

Nguyên Thủy nhíu mày nói: “Ngươi là thích chiến tranh lắm sao? Từ lúc ngươi đến đây, trêu chọc nhiều người như vậy? Y như cả thế giới đều thiếu nợ người không bằng. Thành thật chút đi!”

Thông Thiên tức giận nói: “Ngươi có tư cách gì mà nói ta! Món nợ năm đó của ngươi...”

Nguyên Thủy phất ống tay áo, nói: “Vào chỗ, ngồi xuống!”

Nguyên Thủy nói những lời này, sắc mặt của mọi người đều trầm xuống, nghiêm túc, trong ánh mắt lộ ra vẻ bất an khó hiểu.

Ngồi xuống!

Định lượng của hai chữ này thật sự quá nặng!

Có chỗ và không có chỗ, cách biệt trong đó chênh lệch không biết bao nhiêu lần.

Nguyên Thủy Thiên Tôn còn chưa dứt lời, một màn sương tím, ùn ùn bốc lên.

Lúc này, cửa Tử Tiêu Cung, lại mở ra.

Trên thực tế, không ai có thể tiến vào, vì có một sức mạnh siêu thoát thế gian đang không ngừng quay vòng trước cửa điện.

Chẳng qua là luồng sức mạnh kia không ảnh hưởng đến tầm nhìn của mọi người.

Trong chớp mắt, cảnh tượng bên trong, nhìn rõ không sót thứ gì, không chỗ nào không thấy.

Thật ra tình huống bên trong Tử Tiêu Cung, trừ vợ chồng Tả Tiểu Đa, những người khác đều hiểu rõ ràng, theo lời bọn họ mà nói, vô số giấc mộng nửa đêm cũng chỉ là mơ ước được một chỗ ngồi trong Tử Tiêu Cung.

Chỗ ngồi trong Tử Tiêu Cung, cũng chính là chỗ của bậc Thánh Nhân.

Điều này, mọi người đều hiểu rõ.

Chỉ cần ngồi trong Tử Tiêu Cung, thì sau này có thể sống cùng trời đất, nhật nguyệt, vô lượng lượng kiếp cũng không mất đi.

Thánh Nhân không chết!

Tiếp Dẫn nhìn bồ đoàn, lẩm bẩm: “Sư đệ, ngươi, có hối hận không?”

Chuẩn Đề ngồi bên cạnh thản nhiên nói: “Chuyện đã làm, cớ sao hối hận?”

Tiếp Dẫn thở dài, mỉm cười: “Theo ngươi.”

Chuẩn Đề nói: “Theo ta, chẳng lẽ sẽ không mất đi? Nếu ngươi theo ta, ta chết cho rồi.”

Nguyên Thủy, Thông Thiên, Tiếp Dẫn, Chuẩn Đề, Hậu Thổ, Yêu Hoàng Đế Tuấn, Đông Hoàng Thái Nhất, Ma Tổ La Hầu, Yêu Hậu Hi Hòa, Minh Hà Lão Tổ, Thiềm Thánh, Linh Hoàng, Vạn Dân Sinh, Tả Tiểu Đa, Tả Tiểu Niệm, Tổ Long, Thủy Phượng, Kỳ Lân.

Nhóm người hợp thành mười tám vị, đồng loạt chăm chú vào trong Tử Tiêu Cung.

Lúc này trong điện trống không, ngoại trừ mấy tấm bồ đoàn, mấy cây cột ra chẳng còn gì khác nữa.

Cái gọi là giảng đạo ở Tử Tiêu Cung, ngay cả một cái bục cao cũng không có, chỗ cao nhất cũng chỉ đặt một tấm bồ đoàn mà thôi.

Trừ việc cao hơn các bồ đoàn khác một xíu thì cũng không còn gì khác biệt.

Tả Tiểu Đa nhìn thoáng qua đại điện trống rỗng, nói nhỏ bên tai Tả Tiểu Niệm: “Đây chính là nơi hội tụ của Thánh Nhân trong truyền thuyết? Cũng quá tồi tàn rồi đấy, dù là tiểu học ở Tinh Hồn đại lục chúng ta, bố trí cũng tốt hơn chỗ này nhiều, mặc dù là không có sofa, thì cũng đặt mấy cái ghế thái sư...”

Tả Tiểu Niệm liếc hắn một cái: “Đây đã là chỗ của không biết bao nhiêu năm về trước, khó tránh hơi lạc hậu, nếu so được với những bố trí của hiện đại... thế mới kỳ quái! Ngươi mang chuyện của mấy ngàn năm sau đi so với mấy ngàn năm trước, con người của ngươi cũng thú vị quá đi.”

Tả Tiểu Đa bỗng nhiên hiểu ra, nói: “Không sai, không sai, là do ta bới lông tìm vết, là lỗi của ta, nhưng ngay cả cái bàn cái ghế cũng không có... vậy cũng hơi quá tệ rồi.”

Tả Tiểu Niệm thở dài: “Ngươi im miệng đi, ta nghĩ là lúc đó còn chưa phát minh ra bàn ghế nữa...”

Đám người Nguyên Thủy, Tiếp Dẫn, Thông Thiên, Chuẩn Đề... đều sậm lại.

Hai người các ngươi anh một câu tôi một câu thì cũng thôi đi, thế mà nội dung dung cuộc trò chuyện lại ngoài dự đoán như vậy.

Quả thật là khiến bọn ta trở tay không kịp mà.

Có điều, thử hỏi từ khai thiên lập địa tới giờ, có kẻ nào dám nói bồ đoàn trong Tử Tiêu Cung tồi tàn?

Đến cả bàn tán một câu cũng không có ai.

Đây đúng là một đôi kỳ lạ, dám đứng ngoài Tử Tiêu Cung, chê bố trí bên trong Tử Tiêu Cung.

Nào là chê không có sofa, vừa chê không có bàn ghế, vừa chê không có ghế thái sư...

Hay là sắp xếp cho các ngươi một cái giường, được không?

Được không? !

Cũng không biết rằng nếu quả thật có người đề cập đến vấn đề này, Tả Tiểu Đa sẽ tán thành cả hai tay: “Tuyệt quá! Có tình người! Hay!”

Đáng tiếc, không có ai đề xuất.

Đám người nhìn thoáng qua, không khỏi đồng loạt sững sờ.

Trong Tử Tiêu Cung, trước giờ chỉ có bảy tấm bồ đoàn, một tấm hơi cao hơn những tấm khác, trái phải hai bên, mỗi bên ba cái.

Đây đã là nhận thức chung của mọi người.

Nhưng mà hiện tại, mọi người nhìn thoáng vào trong, ngay lập tức sững sờ.

Ngoài tấm bồ đoàn ở vị trí chủ vị, không phải là sáu, mà là—

Bên trên một tấm, bên dưới chín tấm!

Một bên năm tấm, một bên bốn tấm.

Ánh mắt mọi người đều hiện vẻ khó hiểu phức tạp.

Chuyện gì thế này?

Tình huống này có phải là muốn mở rộng ra không?

Trong Tử Tiêu Cung, khí tức Đạo tổ vẫn còn quanh quẩn, nhưng Đạo tổ không hiện thân.

Sau khi cửu tộc phân chia, thiên đạo không còn nguyên vẹn, Đạo tổ đã biến mất lâu như vậy, không ai biết hiện tại hắn đang ở nơi nào, đang làm gì!

Thật ra thì điều này cũng dễ hiểu thôi, đại lục tổ địa là một thứ, cũng giống như con người, là hoàn chỉnh.

Nhưng một khi tổ địa phân ra thành chín đại lục riêng biệt, khác nào một con người bị phân thành chín bộ phận đâu, nhưng cho dù có bị phanh thây, thì chín đại lục ấy vẫn còn sống.

Nói như vậy, thiên đạo tất nhiên sẽ sinh ra phân liệt chín nhân cách.

Người bình thường nếu như bị nhân cách phân liệt thành hai đã cảm thấy vô cùng đau khổ, này tới tận chín thì sao đây?

Bình Luận (0)
Comment