Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 2583 - Chương 2581: Thánh Vị (2)

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 2581: Thánh vị (2)

Nhưng lần này Chuẩn Đề hào phóng như vậy, khiến cho Thiềm Thánh cảm động không thôi.

Cho dù chuyện năm đó, bản thân mặc dù có lòng tốt, nhưng suy cho cùng cũng là vô tình mà thôi, nếu biết bồ đoàn có liên quan đến thánh vị, có lẽ bản thân mình sẽ không nhường đâu, mà hiện tại Chuẩn Đề lại nhường đi vị trí này, cũng biết rõ ý nghĩa của vị trí này, ý nghĩa của hai việc ấy là hoàn toàn khác nhau!

“Đa tạ đạo hữu!”

Thiềm Thánh bước lên phía trước.

Bóng người lóe lên, Minh Hà Lão Tổ híp mắt đứng trước mặt: “Chỉ là một Bán Thánh, cũng dám bước lên tôn vị?”

Chuẩn Đề thản nhiên nói: “Là ta nhường.”

Ý trong lời nói, không cần phải nói quá rõ ràng, nếu ngươi phản đối, nếu ngươi ngăn cản thì chính là đối địch với ta!

Tiếp Dẫn ở bên cạnh, cũng hơi ngẩng đầu lên.

Minh Hà hừ lạnh, dưới khí thế của hai người, không thể không lùi về sau một bước.

Thiềm Thánh chỉ cảm thấy áp lực một trận, cảm kích nói: “Đa ta đạo hữu thành toàn.”

Dưới ánh mắt có hâm mộ, có ganh tỵ của mọi người, bước đến vị trí bồ đoàn thứ năm.

Lúc này, chỉ cảm thấy mình đã bước đến đỉnh cao cuộc đời, trong lòng kích động không thôi, không thể nào kiềm chế được.

Trên mặt ửng đỏ, thân mình run rẩy, thậm chí động tác đi đường cũng trở nên khác lạ, không lưu loát.

Vị trí Thánh Nhân!

Hối tiếc cả đời, rốt cuộc hôm nay cũng có cơ hội.

Tiếp Dẫn nhìn Chuẩn Đề, trong ánh mắt lóe lên sự thất vọng.

Nhân quả mặc dù quan trọng, nhưng... hắn không hiểu nổi, Chuẩn Đề sao có thể nhường đi vị trí này chứ.

Chuẩn Đề chỉ cười khổ một cái, không nói tiếng nào.

Lúc này Thiềm Thánh đã đi đến vị trí bồ đoàn thứ năm.

Hít sâu một hơi, nói: “Các vị, đã nhường rồi.”

Nói xong bèn vén vạt áo, muốn ngồi xuống.

Nhưng vào lúc này, trên tấm bồ đoàn kia đột nhiên xuất hiện ánh sáng vàng chói mắt.

Ánh sáng vàng vây thành một vòng bảo hộ, mạnh mẽ nhô ra, gắt gao ngăn lấy thân thể Thiềm Thánh, với uy năng Bán Thánh, Thiềm Thánh không thể nào ngồi xuống được.

Lúc này Thiềm Thánh vô cùng xấu hổ, tích tắc đã đến cực điểm.

Không thể ngồi xuống được!

Thế nào cũng không thể ngồi xuống được?

Cơ hội đã cho ngươi rồi, ngươi không ngồi xuống được, thì có thể trách ai?

Trước mặt biết bao nhiêu người.

Thiềm Thánh đỏ bừng mặt, trong mắt pha lẫn vẻ không dám tin và không cam tâm, vận công lực toàn thân, uy năng cực hạn ngồi xuống.

Nếu như hôm nay bản thân không thể ngồi xuống vị trí này, chỉ sợ sẽ trở thành trò cười ngàn năm mất!

Nhưng dù cho hắn có liều mạng cỡ nào, thậm chí là tự hủy nguyên đan hóa thành uy năng công kích, cũng vô ích mà thôi!

Ánh sáng vẫn như vậy.

Ngăn cản Thiềm Thánh ở giữa không trung, lẳng lặng yên tĩnh.

Ngươi, không thể ngồi xuống!

Chỗ này, không phải vị trí của ngươi!

Thiềm Thánh như muốn nổ tung, khóe miệng phun ra ngụm máu tươi.

Ánh mắt dần dần trở nên tuyệt vọng.

Thiềm Thánh có thể cảm nhận được, bên dưới cơ thể, lực đẩy của bồ đoàn càng lúc càng mạnh hơn, nếu như bản thân không chịu từ bỏ, vẫn muốn tiếp tục gắng gượng, e là sẽ khiến bản thân bị đẩy bay ra ngoài.

Hắn thở dài, cuối cùng cũng phải đứng thẳng dậy, quay người sang nhìn chằm chằm vị trí bồ đoàn, ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng.

Đây chính là giấc mộng mà bản thân theo đuổi bấy lâu, hiện tại đã trở thành nỗi hối tiếc của cả hai đời.

Lẽ nào thật sự là số mệnh an bài sẵn của mình thì sẽ là của mình, không phải của mình thì có giành cũng không thể giành được hay sao? !

Một lúc lâu sau, trong lòng Thiềm Thánh đầy rối rắm thở dài một tiếng.

Tiếng thở dài này, như đã trải qua rất nhiều khó khăn, gian khổ, rung động tâm can.

Ngay cả Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm ở bên cạnh nghe thấy, cũng cảm thấy khó chịu thay hắn.

Không phải không cho ngươi cơ hội, mà là đã cho ngươi cơ hội, nhưng ngươi lại không tận dụng được.

Thiềm Thánh đứng sững sờ một lúc, cuối cùng cười khổ: “Không phải là ta nhường, cũng không phải do ta bỏ lỡ, mà do bản thân ta, không thể có được...”

Trong lời nói chứa đầy chua xót, khiến mọi người có mặt ở đó đều cảm thấy khó chịu trong lòng.

Minh Hà nhẹ nhàng thở ra, nói: “Thực lực khí vận, nào có dễ như vậy? Vị trí Thánh Nhân, thiếu sót bất cứ thứ gì cũng đều uổng công vô ích, nếu không chẳng lẽ kẻ nào muốn cũng có thể có được hay sao? Hồng Vân, ngươi trải qua lần này, còn chưa chịu từ bỏ hay sao?”

Thiềm Thánh quay về chỗ cũ, không nói lời nào.

Nguyên Thủy điềm nhiên nói: “Hà tất gì phải đau buồn chứ? Đức không xứng với vị trí kia, cớ gì phải đau lòng? Ngươi đã có cơ hội nếm trải qua, đó đã là phúc phận của trời cao, sao còn muốn cưỡng cầu nhiều hơn nữa?”

Thiềm Thánh lẩm bẩm nói: “...... Đức không xứng vị trí kia, cớ gì phải đau lòng? Cớ gì phải đau lòng? Dám hỏi Thiên tôn, sao ta lại không xứng?”

Nguyên Thủy nói: “Cái gọi là thành Thánh, không phải chỉ cần chăm chỉ, khổ tu khổ luyện là có thể đạt được. Đại sư huynh ta có thể thành Thánh, là dựa vào phước đức viết sách diễn thuyết, giảng dạy cho mọi người trong thiên hạ, truyền bá tư tưởng cho nhân thế, vạn kiếp bất diệt, mới có thể thành Thánh.”

“Tam sư đệ ta thành Thánh, là do tâm ý hắn luôn vì đông đảo chúng sinh, cho mọi người hy vọng sống, chỉ với một phần tâm ý như vậy, đã là tấm lòng đại từ đại bi cho nên mới có thể trở thành Thánh.”

“Oa Hoàng lấy thân mạo hiểm vá trời, cứu vớt sinh linh, công đức đầy trời, sao không thể thành Thánh được?”

“Tiếp Dẫn lập ra Tây Phương giáo, phát đại nguyện giáo hóa thế nhân, trải qua bao nhiêu khổ nạn, mới có thể trở thành Thánh.”

Nguyên Thủy thản nhiên nói tiếp: “Hồng Vân, ngươi đã vì chúng sinh làm được gì? Ngươi dựa vào đâu mà đòi trở thành Thánh? Chỉ với một phần cơ duyên, một chút nhân quả, một đời khổ tu, thành Thánh nào có dễ dàng như vậy!”

Câu này, như một gậy gõ vào lòng người, lại giống như một ngọn núi lớn, đè nặng trong lòng Thiềm Thánh.

“Ngươi dựa vào đâu mà đòi thành Thánh?”

“Thành Thánh nào có dễ dàng như vậy?”

Ánh mắt Thiềm Thánh trở nên rã rời, hổ thẹn cúi đầu, lẩm bẩm nói: “Không sai, ta đã làm được gì cho chúng sinh thiên hạ chứ? Ta dựa vào đâu mà muốn thành Thánh? Chỉ dựa vào một phần cơ duyên, một chút nhân quả, một đời khổ tu hay sao?”

Bình Luận (0)
Comment