Nếu chỉ dựa vào sự cẩn trọng để bảo vệ bản thân, không dám trêu chọc nhân quả, thì có thể thành Thánh hay sao?
Nếu chỉ dựa vào khắc khổ tu hành, không quan tâm đau khổ của chúng sinh, thì có thể thành Thánh hay sao?
Nếu chỉ dựa vào sự ích kỷ an toàn cho bản thân, cẩu thả tạm bợ, tích lũy thực lực tu vi, thì sao có thể thành Thánh?
Như vậy trên thế gian này những người có tư cách trở thành Thánh chẳng phải sẽ rất nhiều hay sao?
Thật lâu sau, Thiềm Thánh mới bùi ngùi thở dài, nói: “Lời Thiên tôn nói không sai, thực sự là do ta không xứng!”
Nói ra được lời này, đúng là khó khăn không gì sánh được, không cam tâm và chua xót không gì sánh được, nhưng trong lòng cũng thoải mái, thông suốt hơn.
Đúng vậy, thật sự là do ta không xứng.
Thiềm Thánh quay người, lẳng lặng đi lại góc khuất nhất trong Tử Tiêu Cung, khoanh chân ngồi xuống, ngồi bất động trong góc.
Lần này đến Tử Tiêu Cung, đã là cơ duyên, là niềm vui sướng lớn, lúc này đây mất sạch mặt mũi, ngay cả ý định muốn chết đi cũng có.
Nhưng hắn vẫn không đi như cũ.
Đúng vậy, ta không có tư cách trở thành Thánh.
Nhưng đã đến đây rồi, ta muốn nghe xem các ngươi nói gì.
Hồng Vân ta sống lại một đời, không phải chỉ là Hồng Vân, mà còn là Thiềm Thánh, vì sinh linh của Vu Minh địa giới, cũng vì muốn giành lấy mạng sống này, cũng muốn vì đại địa nơi mình tồn tại làm chút gì đó.
Cứ coi như ta đang phản kích lại câu nói ‘vốn là do ta không xứng’ kia.
Nỗi buồn của Thiềm Thánh - Hồng Vân không nhận được sự quan tâm của nhiều người có mặt tại đây.
Điều mọi người chú ý, tất nhiên là vị trí của tấm bồ đoàn thứ năm đang còn trống kia.
Ánh mắt bọn người Đế Tuấn sáng ngời, ai nấy đều muốn ngồi lên, nhưng vẫn không có ai làm ra động tác gì.
Có vết xe đổ của Thiềm Thánh, ai còn dám táy máy tay chân? Lỡ như cũng không thể ngồi xuống được như Thiềm Thánh, chẳng phải sẽ mất mặt lắm sao!
Nhưng nếu không thử một lần, thì khó tránh sinh ra cảm giác hối hận.
Lỡ như có thể thành công thì sao?
Lúc này, Thông Thiên bỗng nhiên mở miệng: “Hậu Thổ muội ngồi đi.”
Với đề xuất của Thông Thiên, mọi người không ai có ý kiến khác.
Hậu Thổ lấy thân mở ra luân hồi, công đức ấy không thể nghĩ bàn được, thậm chí là không kém hơn Oa Hoàng.
Ánh mắt Hậu Thổ lộ ra vẻ phức tạp, lẩm bẩm nói: “Năm đó, ta vì Vu tộc, mới dứt khoát xả thân vì luân hồi, phần tâm ý ấy pha trộn quá nhiều yếu tố cá nhân, sao có thể ngồi lên tôn vị.”
“Tư tâm không phải là tội nghiệt, hành động vĩ đại năm đó của muội, tạo phúc đời đời kiếp kiếp cho chúng sinh thiên hạ là sự thật không thể chối cãi được, công đức từ bi vô biên, ai cũng không thể phủ định được việc này.”
Nguyên Thủy nói: “Hậu Thổ muội, mời ngồi.”
Hậu Thổ hít vào một hơi, chậm rãi bước lên phía trước, thong thả ngồi xuống.
Ánh sáng vàng bắn ra bốn phía, dung nhập vào cơ thể nàng, Hậu Thổ vững vàng ngồi lên bồ đoàn, trang trọng ưu nhã.
Thiềm Thánh ngồi trong góc phát ra một hơi thở dài, đôi mắt vừa trừng lớn lần nữa nhắm lại.
Hắn vốn nghĩ muốn xem xem, Hậu Thổ có giống như chính mình hay không, hoặc là sẽ cố gắng vận lực ngồi xuống, nhưng trong nháy mắt, đã cảm giác được bản thân vừa phải chịu một đả kích cực lớn.
Đến lúc này, đã xác định được năm vị trí.
Tiếp theo sẽ là vị trí thứ sáu.
Nguyên Thủy nói: “Đại sư huynh ta thực sự đã rời khỏi tinh không này, nhưng hắn có truyền lại, vậy chỗ của hắn, vẫn nên để lại đi.”
Mọi người cảm thấy vô cùng khó tin, đồng loạt trợn mắt: “Các ngươi muốn giữ lại một chỗ trống sao?”
Thông Thiên nói: “Người được đại sư huynh ta truyền lại đang có mặt ở đây.”
Cố nén khó chịu trong lòng, chỉ vào Tả Tiểu Đa nói: “Tiểu Đa, lại đây.”
Tả Tiểu Đa ngơ ra, chỉ chỉ vào mũi mình, không dám tin mà hỏi: “Ta sao?”
“Tất nhiên.”
“Cái này...”
Tả Tiểu Đa nhìn nhìn bồ đoàn, nói thật lòng thì hắn có hơi ghét bỏ.
Thứ đồ chơi rách nát như vậy, cùng lắm thì cũng chỉ có một xíu hiệu ứng ánh sáng mà thôi, nhìn các người cứ giành tới giành lui, đúng là bộ dạng chưa thấy qua chuyện đời.
Nhưng dưới ánh nhìn chăm chú của Nguyên Thủy và Thông Thiên, Tả Tiểu Đa chỉ đành kéo tay Tả Tiểu Niệm, cùng bước qua.
Nhỏ giọng càm ràm: “Tu vi của ta nông cạn, sao có thể ngồi xuống vị trí đẳng cấp như vậy chứ.”
Thông Thiên vẫn kiên trì nói: “Ngươi cứ thử xem sao, không ai trông cậy vào ngươi đâu, nhưng lỡ đâu ngồi xuống được thì sao?”
Ừm, đây cũng là nguyên nhân tại sao mọi người có thắc mắc nhưng không có ai đứng ra ngăn cản.
Tả Tiểu Đa thở dài, nói: “Được thôi, thử thì thử, ta là tiểu bối, không sợ mất mặt.”
Nói rồi hít một hơi thật sâu, đặt mông ngồi xuống.
“Oành!”
Mông vừa đặt xuống, lại xuất hiện tình huống không giống mọi người, phát ra một âm thanh cực lớn như trời đất rung chuyển.
Ầm ầm một trận, rung chấn hồi lâu.
Mọi người đồng loạt đen mặt, khóe môi Nguyên Thủy, Thông Thiên run rẩy, ánh mắt cũng trở nên quái dị.
“Aaa, ôi trời...”
Tả Tiểu Đa hét lên một tiếng, may mắn dừng lại kịp, đầu óc vẫn còn minh mẫn, kịp thời đổi từ chửi thề thành ‘ôi trời’, nếu không lúc này chỉ e là chín mươi chín phẩy chín phần trăm sẽ bị đánh một trận...
Trong Tử Tiêu Cung mà dám nói ra lời ô uế như vậy, chẳng phải sẽ khiến người người căm phẫn hay sao...
Trên mặt Tả Tiểu Đa nhíu hết lại, phải cố gắng nhẫn nhịn lắm mới không giơ tay ra xoa xoa mông.
Ta xoa, đau muốn chết, thực sự là quá đau mà, y như mông bị nát ra thành tám miếng vậy.
Lúc nãy nhìn thấy Thiềm Thánh dùng hết sức bình sinh cũng không thể ngồi xuống, trong lòng ít nhiều gì cũng có dự đoán được.
Cơ duyên trước mắt, hai vị đại lão Nguyên Thủy, Thông Thiên đã đứng ra giúp mình, bản thân mới có được cơ hội này, nếu đã quyết định thử sức, đương nhiên cần phải cố gắng, ngồi xuống, đương nhiên cần phải dùng toàn lực.
Mà bản thân tu vi nông cạn, so ra đều kém xa những người ở đây, muốn thành công ngồi xuống được, tỷ lệ thành công vô cùng thấp, Thiềm Thánh là một minh chứng tốt nhất.
Cho nên ngoài mặt Tả Tiểu Đa không thể hiện ra điều gì, nhưng thật ra đang điều động tu vi toàn thân, dùng hết khí lực bình sinh mạnh mẽ dồn xuống mông.
Nhưng nào ngờ, lực đẩy, ánh sáng và các loại uy năng thần dị trong dự đoán... lại hoàn toàn không có!
Mà phía dưới bồ đoàn chính là bản thể của Tử Tiêu Đạo Cung.