Động tác của Tả Tiểu Đa chẳng khác nào người bình thường dùng hết sức bình sinh ngồi mạnh xuống nền đá hoa cương.
Cảm giác ấy, nói dễ hiểu chính là ‘vô cùng sảng khoái’.
Tả Tiểu Đa tiếp đất bằng mông thành công, chịu đựng lực đẩy mà toàn bộ sức lực bản thân đã bỏ ra!
Nếu như người bình thường nghĩ không thông, thường sẽ đập đầu vào tường, đâm đầu chảy máu, thậm chí là mất mạng, nhưng mà Tả Tiểu Đa, tiếp đất bằng mông, hành vi kỳ lạ như vậy trước giờ chưa từng có tiền lệ, quả thật là kỳ quan, mọi người đều kinh ngạc không thôi.
Mà kết quả của việc này là Tử Tiêu Đạo Cung không có bất kì phản ứng nào, từ đầu đến cuối chỉ phát ra một tiếng động cực lớn, tất cả năng lượng đều đẩy về mông của Tả Tiểu Đa...
Tả Tiểu Đa cảm thấy hình như mông mình sắp nát ra rồi, nóng hầm hập, đau thấu tâm can.
Há ngoác miệng, nén lại tiếng gầm rú trong cổ họng, cố gắng nuốt trở về, nhưng cơ mặt đều méo mó hết cả lên, cũng nói rõ đang chịu đựng đau đớn thế nào.
M* nó, không đúng…..
Năng lượng ngăn cản không cho ngồi xuống rốt cuộc đã chạy đi đâu rồi chứ?
Ta y như đứa não tàn, ta dùng bộ dạng phát điên ngồi xuống, dùng cái mông trắng trắng mềm mềm như trăng rằm tháng tám để cụng với nền đá cứng gấp mười vạn lần như vậy...
Đã thế còn phát ra âm thanh chấn động như thế nữa chứ, đây là Tử Tiêu Đạo Cung đó!
Đây... có bị coi là mạo phạm đất thánh hay không đây?
Lần ngồi xuống này, khiến mọi người trợn tròn hai mắt, cứ như thế thật lâu cũng không chớp mắt.
Cùng lúc đó, vẻ mặt của mọi người cũng trở nên khó tả.
Tất cả mọi người ở đây đều là những người có tu dưỡng, gặp chuyện gì đó hiếm khi lộ ra vẻ kinh ngạc, hoặc là nói dù có kinh ngạc thì cũng không bộc lộ ra ngoài.
Trừ phi là nhịn không nỗi, nếu không nhất định sẽ không cười.
Nhưng âm thanh to lớn kia, vẻ mặt méo mó này, với âm thanh răng rắc nọ, thật là m* nó quá không hợp lẽ thường mà.
Đây là Tử Tiêu Đạo Cung đó!
Sao lại xuất hiện chuyện thế này được chứ.
Lúc này, Thiềm Thánh ngồi trong góc, ngạc nhiên đến nỗi muốn rớt tròng mắt ra ngoài.
M* nó!
Có nhất thiết phải ảo như vậy không chứ!
Tiểu tử này có tài đức gì chứ?
Đã cống hiến được gì cho chúng sinh chứ?
Có công đức gì?
Mọi người không biết hắn, lẽ nào ta còn không biết hắn hay sao, ngoại trừ cái miệng bép xép hơn ta ra, những cái khác, bất kỳ mặt nào, bất kỳ chỗ nào cũng đều không so được với ta.
Thế mà sao hắn có thể ngồi xuống được?
Đừng có ức hiếp người khác như vậy chứ! ?
Nhưng hiện tại vẫn chưa xong.
Tả Tiểu Đa nhe răng trợn mắt, cảm giác mông càng lúc càng đau, không có dấu hiệu gì là sắp hết, năng lực tự chữa lành của bậc tu giả cấp cao, hình như chạy biến đi đâu rồi, Tả Tiểu Đa gần như có thể tự kết luận được, xương cốt trong mông chắc chắn đã gãy rồi, nói không chừng chắc nát ra thành bột luôn...
Ngồi trên bồ đoàn, vậy mà không thể trị thương! !
M* nó...
Rốt cuộc cũng nhịn không được, đứng bật dậy, nói: “Niệm Niệm mèo, ngươi lại ngồi thử xem, ta ngồi hơi không thoải mái.”
Mọi người: “......”
Tả Tiểu Niệm nghe vậy không khỏi kinh ngạc, nói: “Không thoải mái ở đâu?” Lại lập tức chần chừ nói: “Ta thử, được không đó?”
Mọi người đều im lặng: “......”
“Hay là để ta thử xem…...”
Dưới sự thúc giục của Tả Tiểu Đa, Tả Tiểu Niệm đè xuống thấp thỏm trong lòng, đổi chỗ với Tả Tiểu Đa, nhẹ nhàng ngồi xuống, đôi mi thanh tú nhíu chặt lại, nói: “Quả thật là hơi cứng, không thoải mái lắm”
Nói xong thì đứng lên.
Dù sao thì người ta cũng không phải cho mình, mình chỉ là đi ngang qua giúp đỡ chồng mình thôi...
Đang ở bên ngoài, nhất định phải giữ mặt mũi cho chồng, cái này nhất định phải làm được!
Hơn nữa, không phải là do chồng ta không hiểu chuyện, nói năng không suy xét, mà là do miếng bồ đoàn này ngồi lên quả thực không thoải mái.
Ánh mắt mọi người dần dần nối gót theo Thiềm Thánh, suýt chút nữa là cả đám bay ra ngoài.
Ngồi xuống được rồi!
Thật sự là ngồi xuống được rồi!
Ngồi xuống nhẹ nhàng thoải mái như vậy!
Không chỉ một người, lúc cô gái này ngồi xuống, cũng không có bất kì hiện tượng lạ nào xuất hiện.
Vẻ mặt mọi người phức tạp, cũng chung suy nghĩ.
Lẽ nào bồ đoàn này hỏng rồi?
Ngay lập tức lại xuất hiện chuyện càng kinh ngạc hơn.
Tả Tiểu Đa mơ hồ cảm giác được, tấm bồ đoàn này, bản thân không thể ngồi được, nếu không chẳng trách tại sao mình vừa ngồi lên thì xảy ra chuyện mông muốn nát ra được, vị trí này không thể ngồi, nói đúng hơn là không nên ngồi!
Về vấn đề này, Tả Tiểu Đa nghĩ khá thoáng, hơn nữa vốn dĩ hắn cũng không muốn ngồi.
Thấy Tả Tiểu Niệm cũng đứng lên, bèn nói: “Tấm bồ đoàn này ngồi không thoải mái lắm, hai bọn ta không ngồi đâu.”
Không ngồi!
Không... ngồi...
Không!
Ngồi!
? ?? ??
Đậu xanh!
Mười sáu vị cường giả có mặt tại đây, đồng loạt nuốt một ngụm nước bọt, tiện thể ráng nuốt những lời muốn nói ra khỏi miệng xuống.
Nơi này là Tử Tiêu Cung, nhất định phải chú ý hình tượng, chú ý phong độ, càng không thể ăn nói hàm hồ.
Nguyên Thủy và Thông Thiên thở dài.
Đại sư huynh, không phải là bọn ta không giúp ngươi, mà là do tên tiểu tử này... m* nó là do hắn cảm thấy chỗ ngồi không thoải mái...
Cái này là trách Tử Tiêu Cung, không chuẩn bị ghế sofa... hay giường chẳng hạn?
Để hắn nằm ở đây... như vậy chắc thoải mái hơn...
Lúc này, Minh Hà Lão Tổ nói: “Nếu hai vị đã cảm thấy không thoải mái, hay là để ta lại thử xem.”
Lúc này mọi người còn chưa kịp phản ứng, ở chỗ gần nhất cách hắn một bước chân, nhanh chóng đặt mông ngồi xuống!
“Đồ khốn!”
Gần mười người sau khi lấy lại tinh thần đồng loạt hét lên.
Cứ cho là người ta không ngồi, nhưng chỗ này nhiều người như vậy, sao tới lượt Minh Hà ngươi chứ?
Ngay lúc mọi người định ra tay...
Oành!
Một tiếng nổ vang lên, Minh Hà Lão Tổ phát ra một tiếng kêu thảm thiết, máu phun ra khắp nơi, một luồng năng lượng mãnh liệt bắn ra, mạnh mẽ đẩy Minh Hà Lão Tổ đang muốn ngồi xuống ra xa.
Luồng năng lượng này, uy năng to lớn nghe rợn cả người, tốc độ phản ứng càng đáng sợ hơn — mười mấy người hợp sức phát ra uy năng, thế mà lại trúng vào bóng xẹt qua của Minh Hà Lão Tổ...
Oành...
Minh Hà Lão Tổ bị đánh bay ra xa dán vào cây cột trong Tử Tiêu Cung, hệt như một tờ giấy.
Toàn thân đều là máu như từ dưới suối vớt lên.
Cả người mất đi ý thức, từ trên cột từ từ rớt xuống...