“Tóm lại chuyện ba giáo bàn bạc phong thần, chẳng phải sớm đã có kế hoạch cả rồi sao? Sao đến lúc thực hiện lại xảy ra chuyện đột ngột như vậy được? Bên trong đó lẽ nào không có nguyên do gì hay sao?”
“Lý do cơ bản còn không phải là mục đích chính ban đầu của lượng kiếp là đánh bại Tiệt giáo, khôi phục chức vị thiên đình, quét sạch Thông Thiên...”
“Tam Thánh Thánh Nhân không hổ là Thánh Nhân mạnh nhất, chỉ một hành động thôi là đã khiến cho một trận lượng kiếp trở thành món đồ chơi của trẻ nhỏ.”
“Ngược lại với ta và Tiếp Dẫn sư huynh, vì vị trí Thánh Nhân rộng lớn, muốn độ được nhiều người hơn mà tổn hại khí số bản thân.”
“Mà kết quả cuối cùng của lượng kiếp phong thần, thiên đình khôi phục chức vị, Tiệt giáo biến mất, Thông Thiên rời khỏi thế tục, Tây Phương lớn mạnh, tất nhiên, đệ tử Xiển giáo nhập vào phật giáo, lấy khí vận hương hỏa của Tây Phương tiêu trừ đi ác khí của Thông Thiên Tiệt giáo, sau khi vạn thế, mọi thứ trở về.”
“Nếu không phải thế, hôm nay Thượng Thanh sư huynh sao có thể xuất hiện ở chỗ này được chứ? Đáng ra vẫn còn bị giam cầm mới đúng!”
Tiếp Dẫn thở dài: “Ngọc Thanh sư huynh, hiện tại Thượng Thanh sư huynh đã qua lượng kiếp, Tiệt giáo cũng được lập lại, các đệ tử cũng đều đã trở về, cớ sao linh tuệ bị che đậy năm ấy, vẫn còn chưa được giải trừ?”
Nguyên Thủy nghiêm mặt nói: “Đó là vì Đạo tổ lập ra, ta không thể phá giải được.”
Tiếp Dẫn nói: “Hôm nay nếu đã nói hết ra rồi, vậy thì những đệ tử kia của Ngọc Thanh sư huynh, có phải cũng nên trở về rồi hay không?”
Nguyên Thủy thản nhiên nói: “Như lời đạo huynh nói, hiện tại bọn họ ở nơi nào, tên họ là gì, cũng đều đã vì Tây Phương giáo truyền đạo lâu như vậy rồi, có trở lại hay không cũng không cần thiết nữa.”
“Cũng như Đa Bảo Tiệt giáo, mặc dù đều đã trở về Tiệt giáo, nhưng cũng mang tên tuổi phật tổ cả rồi, vĩnh viễn trường tồn với thời gian! Nếu đã vì Tây Phương giáo truyền bá tư tưởng giáo lý, có trở về hay không, với trời đất, với đời đời kiếp kiếp chúng sinh mà nói, thì có gì khác biệt đâu chứ?”
Tiếp Dẫn thở dài, lời Nguyên Thủy nói, chính là lấy đạo của người trả lại cho người.
Thời gian trôi qua lâu như vậy, rốt cuộc là ai đúng ai sai, ai thắng ai bại, đã không còn nói rõ được.
Thế giới này, đâu có cái nào luôn đúng luôn sai.
Với cảnh giới của bọn họ mà nói, lúc nào có cái gọi là thắng bại rõ ràng mãi mãi?
Hết thảy cũng chỉ là mây khói.
Kiếp nổi kiếp diệt, cũng chỉ như một trò chơi.
Nhưng mà, có một điều không giống.
Căn cơ không thể thay đổi, đám đệ tử các ngươi bám vào bọn ta, hưởng thụ nhang khói chúng sanh, không ngừng tăng cường tu vi của bản thân các ngươi.
Tây Phương giáo mặc dù nhìn có vẻ hưng thịnh, nhưng cũng chỉ có cái danh mà thôi.
Bảy phần tốt đẹp, đều rơi trên người các ngươi!
Chuẩn Đề còn muốn nói tiếp, nhưng Tiếp Dẫn ngăn lại, lắc đầu, không cần phải nói nữa.
Cái chúng ta cần, vốn là truyền bá giáo nghĩa cho thiên hạ, cho dù ai truyền, cũng không cần phải để ý nữa.
Để ý làm gì.
Cứ như vậy mà lấy cái mình muốn đi, thế mới là thế đạo cân bằng. Nếu Tây Phương giáo đã có được danh nghĩa, lại đạt được lợi ích, thì đó sẽ là một vô lượng lượng kiếp nữa phá vỡ thế cân bằng.
Mà những chuyện thế này, không cần phải nói rõ ra từng chữ.
Những cái cần hiểu đều đã hiểu, nếu không hiểu, thế thì thôi vậy.
Cả người Thông Thiên giáo chủ trở nên run rẩy, hỏi Nguyên Thủy rằng: “Lão Nhị! Chuyện này, trước đây sao ngươi không nói với ta?”
Sau khi Chuẩn Đề và Tiếp Dẫn nói toạc ra nguồn cơn năm đó, linh tuệ bị che đậy trong đầu Thông Thiên, bỗng nhiên được giải trừ.
Dù sao thì cũng nói ra cả rồi, có che đậy tiếp cũng không còn ý nghĩa gì nữa.
Thông Thiên giáo chủ cảm thấy đầu óc trở nên rõ ràng hơn, trong chớp mắt có quá nhiều chuyện chầm chậm chạy qua trong đầu.
“Ngươi gọi ai là Lão Nhị đó?”
Nguyên Thủy bực mình liếc hắn.
Thấy rằng đã phá vỡ hình tượng bản thân, thế là lại nghiêm mặt, bình thản nói: “Lúc đầu, quả thật là muốn đánh ngươi một trận. Không đánh, sao ngươi có thể thông suốt được, Chuẩn Đề nói hắn và Tiếp Dẫn tiến vào hồng trần với tôn vị Thánh Nhân, lẽ nào ta cùng đại sư huynh không phải?”
“Chẳng qua là chỉ vì muốn tẩn ngươi một trận!” Nguyên Thủy xụ mặt xuống.
Thông Thiên: “......”
Cả người Thông Thiên càng run rẩy hơn, lẩm bẩm nói: “Những đệ tử của ta năm đó...”
Nguyên Thủy vẫn nghiêm mặt nói: “Năm đó ba người chúng ta lập ra giáo phái sau đó thành Thánh, ta đã từng khuyên nhủ ngươi, cứ dạy như vậy, mặc dù có lợi nhất thời, nhưng về lâu dài ắt sẽ bị cắn ngược lại, nhưng ngươi không chịu nghe ta, ngươi nói gì mà ‘những kẻ ‘được ác thú sinh ra từ nơi ẩm ướt’* thì không thể dạy dỗ được, vẻn vẹn cũng chỉ nói nói mà thôi.”
(Được ác thú sinh ra từ nơi ẩm ướt: Là ba trong mười hai cách tồn tại được giảng trong phật giáo, những người được sinh ra từ chỗ ẩm ướt nghe nói loại người này vì mê lầm nghịch đảo, nghiệp lực đảo loạn, tư duy hỗn loạn kết hợp nghiệp báo mê muội nên cảm thấy quả báo của đời này là ngu xuẩn, đần độn.)
“Ngươi vì chúng sinh lấy ra một hy vọng sống, vốn không có gì sai. Nhưng mà đệ tử trong môn phái hay đệ tử của đệ tử trong môn phái, tàn sát sinh linh, thì đó chính là cái sai.”
“Nói rõ hơn là, dưới tình huống không có người dạy dỗ, một con mãnh hổ trong vòng ba đến năm năm là có thể trở thành chúa tể sơn lâm, xưng bá một phương; thậm chí là có thể gây ra tai họa cho rất nhiều sinh linh khác; nhưng con của nhân tộc thì phải đến mười tám tuổi mới được coi là trưởng thành. Hơn nữa sức chiến đấu cũng kém xa.”
“Mà thế hệ được ác thú sinh ra, một khi có tu vi, mở linh trí, sát hại sinh linh, thê thảm tận cùng. Ngươi có thể đảm bảo ngươi có thể dạy chúng không đi ăn thịt người, nhưng thế hệ con cháu sau đó của bọn chúng thì sao?”
“Một con rùa đen, mỗi lần đẻ mấy chục trứng, một năm mấy lần như vậy; một con chuột mỗi lần cũng sinh mấy chục con, một năm sinh hai mươi lần, một con rắn một năm... Ngươi dạy đệ tử ngươi, nó lại không dạy thế hệ con cháu của nó thì tính sao đây?”
“Như vậy, chung quy lại nghiệp chướng thuộc về ai đây?”
“Vậy lần này ta lập lại Tiệt giáo... để làm chi?...”
“Lần này vượt quá dự tính của ta.”