Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 2596 - Chương 2594: Chương Dài (4)

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 2594: Chương dài (4)

Hồng Thủy Đại Vu nói: “Về phía chúng ta, kế hoạch sẽ lấy sáu người chúng ta làm chủ. Nhưng sau khi ta cân nhắc xem xét lại một chút, xác định rằng lực chiến cao cấp không đủ! Nếu chẳng may gặp phải Yêu Hoàng chặn giết, đừng nói là cứu được Tổ Vu ra, ngay cả muốn rút lui bảo toàn tính mạng cũng là việc khó mà thực hiện được.”

“Mà sau việc khai thiên lần này, thực lực của Tả huynh cùng phu nhân cũng đã cao hơn trước, chỉ nói đến sức chiến đấu chắc đã phải đạt đến cấp Chuẩn Thánh...”

Trong lời nói của Hồng Thủy chất chứa chút bối rối.

Hắn sống bao nhiêu năm trên cuộc đời này rồi, đây cũng là lần đầu tiên hắn mở miệng xin người khác giúp đỡ, lải nhải cả ngày mới nói đến điểm mấu chốt.

Tả Trường Lộ cười ha ha nói: “Hồng huynh cứ yên tâm, đến lúc đó ta cùng Đình Nhi sẽ đến để trợ giúp cho ngươi, tám người chúng ta cùng đi cũng đủ rồi.”

Trên mặt Hồng Thủy lộ ra vẻ tươi cười: “Đa tạ.”

Tả Tiểu Đa nhấc tay: “Cha, cha nuôi, ta với Niệm Niệm mèo cũng đi, chúng ta vừa đủ mười người, thập toàn thập mỹ.”

“Các ngươi nghĩa rằng mình tình cờ đi tham gia một cuộc họp gì đó thì sẽ ngang bằng với một vị Thánh Nhân sao! Các ngươi đi làm gì? ! Các ngươi đi cũng chỉ làm cho mọi việc rối tung rối mù cả lên thôi!”

Hồng thủy Đại Vu, Tả Trường Lộ, Ngô Vũ Đình cùng nhau lên tiếng trách cứ: “Không biết trời cao đất rộng!”

“Hiện giờ hai chúng ta mạnh mẽ như vậy, sao có thể làm hỏng việc được chứ!”

Tả Tiểu Niệm cảm thấy không phục, phồng má nói.

Ngô Vũ Đình xanh mặt đứng dậy: “Đi, ta và ngươi đi luyện tập một chút, ta cũng phải nhìn xem ngươi cái nha đầu này cánh đã cứng đến đâu rồi!”

“Mẹ!”

Tả Tiểu Đa nhướng mày trợn mắt.

“Mẹ! ~~”

Mắt Tả Tiểu Niệm trợn trắng.

“Mở Diệt Không Tháp của ngươi ra!”

“Để ta vào trong đó!”

Khí thế của Ngô Vũ Đình vô cùng hùng hổ.

Lần này, nhất định phải dạy cho hai cái đứa nhỏ này một bài học mà cả đời hai đứa nó không thể nào quên được!

Khiến hai ngươi hiểu được rằng, thiên hạ rộng lớn, cao thủ càng nhiều!

Mẹ ngươi vẫn là mẹ ngươi, dạy dỗ các người chẳng khác chơi đùa là mấy!

Ta sẽ khiến hai đứa nhóc các ngươi biết được thế nào là gừng càng già càng cay!

Tả Tiểu Đa cùng Tả Tiểu Niệm ủ rũ cúi đầu đi theo vào bên trong.

Tả Trường Lộ cùng Hồng Thủy Đại Vu bốn mắt nhìn nhau, cũng mạnh mẽ thu lại khí thế trên người mình rồi đi theo vào trong.

Dù sao, theo những gì bọn hắn biết được, vào thời gian cách đây không lâu, Diệt Không tháp đã không thể chịu đựng được khí tức đã đạt đến cảnh giới Tổ Vu của Hồng Thủy, mà bây giờ Tả Trường Lộ cùng với Ngô Vũ Đình vừa mới đột phá, thực lực cũng không thua kém Hồng Thủy là mấy, nếu như chốc nữa muốn giao chiến trong Diệt Không tháp, một người không ổn, một người giải phóng khí tức thì ngay lập tức có thể khiến cho Diệt Không tháp sụp đổ!

Nhưng khi ba người vừa bước vào, ngay lập tức cảm nhận được sự thay đổi của Diệt Không tháp, có thể nói là Diệt Không tháp đã không còn giống với lúc trước nữa.

Diệt Không tháp bây giờ không biết trời cao bao nhiêu, đất dày bao nhiêu, đến khí hậu cũng hoàn toàn giống với bên ngài đại lục.

Trời xanh mây trắng, không khí vô cùng thoải mái, chim hót hoa nở, linh khí trải ra bốn phía.

Mà điểm mấu chốt nhất ở đây là loại cảm giác gò bó chân tay trước đây đã không còn nữa!

Với những gì mà ba người Hồng Thủy đoán được, nơi đây đã mạnh hơn bản thân mình rất nhiều, cho dù ngay cả các cường giả cấp bậc Thánh Nhân có ra tay ở đây thì cũng sẽ không ảnh hưởng đến thế giới bên ngoài!

Chà, chuyện gì thế này?

Sự thay đổi này, Cái tiến độ tiến hóa này cũng quá là... mẹ nó đáng sợ rồi đi? !

Cả ba người đều cảm thấy cực kì kinh ngạc, thậm chí còn đang suy tính, hay là cũng đưa theo bọn chúng đi, cứ đi vào cái Diệt Không tháp này, có cái tháp này ở đây, ít nhất cũng có thể nắm chắc tỉ lể có thể rút lui bảo toàn tính mạng sẽ tăng lên ba mươi phần trăm, ít nhất là ba mươi phần trăm đó!

Ở nơi mà mọi người không nhìn thấy.

Cũng chính là bên trong biệt thự của Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm ở Diệt Không tháp.

Lúc này, một bức tranh đang nằm cong vẹo trên ghế sô pha.

Giống hệt với một người vừa mới uống say ngã chổng vó trên ghế sô pha, chẳng giữ tí hình tượng nào.

Oa Hoàng kiếm phiêu đãng trên không trung, không nhanh không chậm đi đến trước bức tranh kia.

Ở chuôi kiếm...... đặt một cốc linh thủy.

“Lão đại, mời ngài dùng trà.”

“Ngươi cứ thế mà đổ vào đi.”

“Lão đại, dù sao đi nữa thì đến cuối cùng ngươi cũng chỉ là một bức tranh mà thôi, biết đâu có chỗ nào không chống nước thì sao?”

“Ngươi mới không chống nước, cả nhà ngươi đều không chống nước!”

Bức tranh lên tiếng mắng mỏ: “Bản đại gia ta đây được hình thành từ vật chất tự nhiên bí ẩn vào thời kì khai thiên lập địa mà ra, sợ gì nước, ngươi thì biết cái quái gì? Rót vào đi! Nhanh lên ngay lập tức rót vào cho ta! Có việc hầu hạ người khác mà cũng không biết làm, ngươi đúng là đồ vô dụng!”

Rào! !1

Cốc linh thủy kia ngay lập tức được đổ lên bức tranh.

Linh khí tràn trề ngay lập tức được chầm chậm rót vào, mà chỗ nước thuần túy thì đều rơi xuống trên ghế sô pha.

“Thoải mái, thật sự quá là thoải mái.”

Đột nhiên bức tranh này bỗng tự động nứt ra một cái lỗ hổng, giống như là đang há miệng, lúc đóng lúc mở nói: “Không có ai quản thật sảng khoái thoải mái biết bao nhiêu.”

“Khụ...”

Trong lòng Oa Hoàng kiếm đau khổ không thôi.

Không ai quan tâm đến ngươi, nhưng ta đây thì sao hả, sao lại từ không ai quản nổi đến chân chạy vặt trong phút chốc thế này...

Mẹ nó ý trời ở nơi đâu hả...

Chưa thấy ai lại đi dùng một thanh kiếm như vậy bao giờ.

Bắt ta thay đổi hình dạng mũi kiếm để gãi ngứa cho ngươi, hơn nữa còn không cho cào phá...

Mẹ nó đây là việc mà người bình thường sẽ làm à?

A, tí thì quên mất, ngươi có phải là người đâu...

Dùng mũi kiếm làm đồ ăn cho ngươi…

Có ai hành hạ một cái kiếm như này không?

Không phải lúc ngươi đến đây ta chỉ nói đúng một câu là “Đậu xanh rau má sao cái đống này lại vào đây rồi”... Mỗi câu này thôi mà?

Ngươi có cần phải ghi hận đến tận bây giờ không?

Sao ngươi lại hẹp hòi như thế, chẳng độ lượng gì cả, chẳng có ý gì cả mà!

“Soạt soạt...”

“Oa oa oa...”

“Hu hu hu...”

Bình Luận (0)
Comment