Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 2597 - Chương 2595: Chương Dài (5)

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 2595: Chương dài (5)

Hai tiếng gió thổi tới, sau đó là hai loại âm thanh không phân biệt trước sau vang lên, không ai khác chính là Tiểu Tiểu và Thí Thần thương.

Đồ gia này chắc cũng giày vò chúng nó hỏng luôn rồi đi.

Mấy đứa đều bị tóm vào bên trong tranh, điên cuồng tập luyện mọi lúc mọi nơi mọi hoàn cảnh cùng đủ thứ việc, có khi lúc nào cũng đang đứng trên bờ vực sụp đổ, có phải hơi quá đáng rồi hay không nhỉ?

Trong lòng Tiểu Tiểu cùng Yên Thập Tứ sớm đã mắng chửi cả mấy trăm nghìn lần rồi —— Bởi vì bọn hắn đã trải qua mấy nghìn năm trong bức tranh này rồi!

Mấy ngàn năm sinh tử cận kề, động tí là chết không còn đường quay về!

Tiểu Tiểu cảm thấy bây giờ mình còn chưa sụp đổ đã là rất xứng với danh xưng Tam Túc Kim Ô này rồi.

Mà Yên Thập Tứ cũng cảm thấy mình vẫn còn có thể duy trì được đầy đủ hình thần cũng đã xứng với cái danh xưng nguyên thân của Thí Thần thương...

Đồng bệnh tương liên với bọn hắn còn có Tiểu Bạch A và Tiểu Tửu, hai đứa này đến tận bây giờ vẫn còn chưa ra khỏi đó đâu!

Ừm, bên trong đó vẫn còn một trái hồ lô khác, nó đi theo Đồ gia đến đây, đi theo Đồ gia một đường tới một cái hồ lô, ba cái hồ lô kết hợp lại đã có thể chống lại Đồ gia rồi đấy.

Tuy rằng Đồ gia vẫn đang giữ Tiểu Bạch A và Tiểu Tửu bên trong thế giới cốt truyện mà hắn tạo ra, nhưng chỉ cần một thứ khác can thiệp vào thì cuộc huấn luyện này sẽ được đặt dấu chấm hết.

Hiện trạng này khiến cho Đồ gia gần đây đang rất thành công cảm thấy tức giận không thôi.

Trùng hợp làm sao mà tất cả sự tức giận này toàn bộ đều được phát tiết lên Oa Hoàng Kiếm - 'Thứ cùng thế hệ' với hắn.

Tóm lấy kiếm linh là Oa Hoàng Kiếm đánh một trận vẫn chưa đã ghiền, dần dần biến thành một ngày ba trận mới đủ!

Về sau, Oa Hoàng kiếm lại biến thành gã sai vặt, chuyên môn hầu hạ Đồ đại gia tính tình cách không tốt này mới lẩn tránh được những ngày tháng bị đánh đập kia.

Nhưng vẫn bởi vì hầu hạ không tốt thường xuyên bị đánh cho một trận tơi bời.

Vậy nên bây giờ Oa Hoàng kiếm rất nhớ Tả Tiểu Đa.

Mặc dù Tả Tiểu Đa đã đạt đến cảnh giới đỉnh cao của sự đê tiện, nhưng hắn... cũng chỉ đê tiện mà thôi!

Tên Thái Cực Đồ đáng ghét này cũng không chỉ có đê tiện thôi đâu!

Vút vút.

Tiểu Bạch A cùng Tiểu Tửu đi ra, nhảy nhảy nhót nhót đến bên trên tranh nói: “Đồ đại ca, lúc nào ngươi giới thiệu tam ca cho mẹ của ta nha. Hắn còn rất nhiều đan có thể giao ra nha.”

“Việc này không cần nóng vội.”

Đồ gia rất thích Tiểu Bạch A và Tiểu Tửu: “Các ngươi mau đưa cho ta một ít năng lượng sinh mệnh của các ngươi, cái này mới là đúng này, Đồ đại ca của người thèm lắm rồi, cứ đưa ta mấy trăm mét khối là được rồi.”

“Dáng dấp của ngươi thật chẳng ra làm sao, mơ cũng đẹp đấy!”

Một hồ lô màu tử kim vọt ra vút một tiếng: “Ngươi ngày nào cũng lừa trẻ con, cướp đồ ăn vặt của chúng nó, mặt mũi của ngươi để đâu rồi hả? Ta thật sự coi thường ngươi, đã lớn đến từng này rồi mà còn có thể sa đọa thành các dạng này được!”

“Ngươi thì biết cái gì hả! Hai đứa nó có thể dùng hết mất thứ kia à? Không nhìn thấy hai đứa nó đều đã thuần thục rồi sao? Ăn mấy cái kia thì còn tác dụng gì nữa? Một đứa trẻ uống sữa khi nó ba tuổi, chẳng lẽ đến khi nó ba mươi tuổi rồi vẫn còn uống sữa à?”

“Sao ngươi không nói bản thân ngươi cũng đã mấy trăm tuổi rồi mà còn muốn lừa gạt sữa của bọn trẻ? Ngươi còn có liêm sỉ không thế hả? Già mà không biết xấu hổ?”

“Ta chỉ là muốn hỗ trợ....”

Lúc này, ba trái hồ lô cùng Đồ gia đều đã cãi nhau ầm ĩ.

Ngay vào lúc này, bên ngoài có tiếng ầm ầm vang lên.

Từ tiếng vang có thể đoán ra được —— Có người đang chiến đấu.

“Wow... Mẹ vào đây rồi!” Tiểu Bạch A cùng Tiểu Cửu nhảy cẫng lên hoan hô rồi lập tức xông ra ngoài.

Ở một bên khác.

Tiểu Tiểu từ hình hài thiếu niên đã biến thành hình tượng Tam Túc Kim Ô, chân tay vẫn vô cùng luống cuống, hai mắt tròn xoe, tràn đầy đều là quẫn bách, ba cái chân vừa đi vừa thay nhau đứng thẳng làm cho cảm giác bứt rứt bất an hiện lên vô cùng rõ ràng.

Có vẻ như còn có chút... Cực kì xấu hổ?

Đồ gia cùng Oa Hoàng kiếm thấy thế, trong mắt đều hiện lên chút hứng thú.

“Thất Thiếu, ngươi đã khôi phục ký ức rồi sao?” Oa Hoàng kiếm cười trên nỗi đau của người khác huýt sáo một tiếng: “Hưu... Hưu hưu hưu...”

“Haizzz…”

Đồ gia kỳ quặc nói: “Đường đường là Thất thái tử của Yêu Hoàng... Chưa gì đã muốn quên đi ân cứu mạng, ân dạy dỗ ân bồi dưỡng thành tài của mẹ mới rồi hay sao...”

Vừa nói ra chuyện này chính là lão kỳ quặc kia rồi.

“Không hổ là quý tộc Thiên Hoàng, huyết mạch của Yêu Hoàng, cũng không hổ là Tam Túc Kim Ô nha... Chậc chậc chậc... Cái việc trở mặt không nhận người này quả nhiên là không cần luyện tập chút nào.”

“Không cần thầy dạy cũng có thể nắm được, sử dụng một cách tự nhiên như vậy, trình độ đã mạnh mẽ như vậy rồi, gần như đạt tới hoàn mỹ, muốn làm gì thì làm, mọi việc đều thuận lợi; Này nha, ta thật sự là hận không thể sinh ra ở đế vương gia, để cho ta cũng có tố chất tâm lý như thế này...”

“Nói nhảm... !”

Tiểu Tiểu gầm nhẹ một tiếng: “Ai nói... Ai nói ta muốn vong ân phụ nghĩa? Làm sao ta lại... lại có thể phản bội... Phản bội... Phản bội...”

Hắn đã khôi phục ký ức, tuy rằng vẫn không thay đổi gì, nhưng mà, chữ “Mẹ” này hắn vẫn không thể gọi ra được.

Nếu như Tả Tiểu Đa là nữ thì còn được!

Nhưng ta đây đường đường là Thất thái tử của Yêu Hoàng, gọi một đứa con trai là mẹ nhiều năm như vậy…

Loại cảm giác xấu hổ này, sao chỉ có thể dùng hai chữ tan nát để hình dung, quá là xấu hổ, không có gì có thể miêu tả được nỗi lòng này đây!

Trời đất quỷ thần ơi, chẳng bằng để ta chết đi cho xong...

Mặt mũi đâu mà đi gặp người khác đây...

“Rầm rầm rầm!”

Tả Tiểu Niệm tung ra thực lực kinh người, vậy mà lại đánh ngang tay với Ngô Vũ Đình, không hề có chút dấu hiệu nào là đã rơi xuống thế hạ phong.

Kỳ phùng địch thủ, không phân cao thấp.

Tả Trường Lộ và Hồng Thủy Đại Vu đứng ở một bên thấy vậy mặt mày vô cùng hớn hở, luôn miệng khen hay.

Trong lòng Ngô Vũ Đình sắp tức muốn chết.

Bình Luận (0)
Comment