Ừm, Tả Tiểu Đa là con trai ta, đương nhiên cũng là một phần của Vu tộc rồi!
“Các ngươi có thể đi!”
Hồng thủy Đại Vu vô cùng kiên định nói: “Thực lực của Tiểu Đa Tiểu Niệm không những kiên cường, trong tay còn có Diệt Không tháp, tính ra còn hữu dụng hơn mấy người Liệt Hỏa Phong Đế nữa đấy.”
Tả Trường Lộ mỉm cười: “Quyết định vậy đi, cả nhà chúng ta sẽ đi một chuyến, tất cả các thành viên đều sẽ tham gia lần hành động này.”
Ba người gật đầu cùng một lúc.
Trên mặt Ngô Vũ Đình có chút lo lắng thoáng qua.
Con cái đã trưởng thành, có thể ngang tài ngang sức với mình, có thể tự mình đảm đương mọi thứ rồi.
Tuy rằng trong lòng vô cùng vui mừng, tự hào, muốn nói cho cả thiên hạ biết rằng: Bây giờ con trai ta và con gái ta mạnh mẽ như thế nào, không ai có thể lọt vào mắt bọn chúng!”
Nhưng cứ nghĩ đến sẽ cùng bọn chúng thực hiện một nhiệm vụ nguy hiểm hay gì đó thì vẫn luôn mang trong mình suy nghĩ là các con còn nhỏ... còn đang phải uống, cần có người bảo vệ, không thể để chúng đi được...
—— Trái tim của một người làm mẹ, luôn luôn phức tạp và mâu thuẫn như vậy.
Mọi việc đã định đoạt xong xuôi.
Kể từ khi Tổ Địa được tái sinh, dường như mỗi ngày đất trời đền vô cùng náo nhiệt.
Những trận quyết chiến của cường giả, cơ bản là cứ được một lúc là lại nổ lên một trận mới.
Cho dù có xa bao nhiêu thì những chấn động linh khí của trời đất vẫn sẽ khiến người bình thường khó mà thích ứng được với nó.
Rất nhiều đã từng thề thốt, nhất định phải tu luyện, nhất định phải trở thành cường giả, vì... để có thể sống sót!
Vậy nhưng sau khi đã thích nghi được với sự chấn động này thì thoải mái hơn nhiều. Phải đi làm thì đi làm, muốn thức đêm thì cứ thức đêm, muốn chơi thì cứ... Khụ.
Cũng chỉ là để bản thân có thể sống sót, nếu đã thích nghi được với nó rồi thì cũng chẳng có gì to tát hết!
Giữa trời đất này, không chỉ có các trận chiến giữa các cường giả với nhau, mà chiến sự của các tộc cũng đang được mở rộng và không ngừng xảy ra ở khắp nơi.
Dường như... còn kịch liệt hơn trước rất nhiều.
Chuyện này vốn dĩ đã được định sẵn, dù sao Thanh Thiên Kiếp cũng đã chú định, việc đại chiến giữa các tộc cũng là kết cục cuối cùng, chiến tranh giữa các tộc không sớm thì muộn cũng sẽ xảy ra, nếu đã như vậy, chi bằng bắt đầu cuộc chiến rồi kết thúc nó một cách nhanh chóng cho xong.
Mặc dù Vu Minh với Tinh Hồn tạm thời vẫn chưa bị liên lụy, nhưng đất cũ của đại lục Đạo Minh cũng đã hoàn toàn biến thành một bãi chiến trường —— Khu vực này ít cái loài độn g vật sống nhất, cũng hoang vắng nhất, rất thích hợp làm địa điểm chiến đấu.
Rốt cuộc thì đâu ai muốn nhà mình lại trở thành chiến trường chính của trận chiến giữa các tộc với nhau, nhìn đâu cũng thấy hoang tàn đổ nát cơ chứ!
Đám người Lôi Đạo Minh vốn thuộc về thế lực của Đạo Minh cũng đã trở về chiến đấu dưới trướng của Quảng Thành Tử, nghe nói việc này khiến cho các Lão Tổ của Đạo Minh cực kì bất mãn.
Sao nhiều năm như vậy rồi các ngươi mới chỉ đạt đến trình độ này?
Rõ ràng là độc chiếm một vùng đại lục Đạo Minh rộng lớn như vậy, tài nguyên dồi dào, thế mà thực lực chỉ có bấy nhiêu, thậm chí Ma tộc còn đánh cho đến nỗi xém chút nữa thì mất nước diệt tộc, các ngươi có dám hay không lại bất tranh khí một điểm?
Đám người Lôi Đạo Nhân đối mặt với những lời chỉ trích đều á khẩu không trả lời được.
Sao trình độ của chúng ta chỉ có thế?
Bao nhiêu năm như vậy, cấp cao như các ngài để lại được cái gì cho chúng ta hả?
Không đối đầu được với Ma tộc thì làm sao, lúc mới giao chiến đích thân Ma Tổ ra tay đấy, các ngài có ngon thì đi mà đối đầu chính diện với Ma Tổ đi? !
Nhưng lời này, ai dám nói?
Sau khi Hồng Thủy Đại Vu trở về thì ngay lập tức bắt đầu chuẩn bị chuyện đi Yêu Hoàng Cung, chuyến này có thêm sự ủng hộ và giúp đỡ của cả nhà Tả Trường Lộ đã vượt qua ý muốn ban đầu của hắn, cũng giúp đỡ hắn rất nhiều trong chuyến đinh lần này, khó mà tưởng tượng được có gia đình này gia nhập vào đội hình, hi vọng giải cứu được chư vị Tổ Vu của Vu Tộc lại tăng lên vài phần.
Mà tiếp theo trong những ngày đợi thời cơ hành động của Hồng Thủy Đại Vu, Tả Trường Lộ cùng Ngô Vũ Đình cũng không ngừng huấn luyện Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm ở bên trong Diệt Không tháp.
Thực lực và tu vi của Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm vô cùng mạnh mẽ là điều không thể nghi ngờ, nhưng việc tu hành của bọn hắn tiến bộ quá nhanh, dù cho là căn cơ vững chắc, linh nguyên hùng hậu phi thường thì chúng vẫn cần có kinh nghiệm thực chiến để ổn định căn cơ của mình, mà những người phù hợp với giai đoạn này nhất không ai khác chính là vợ chồng Tả Trường Lộ!
Tuy rằng thờ gian chờ đợi thời cơ không nhiều, nhưng tính năng nghịch chuyển thời gian của Diệt Không tháp quá mạnh mẽ nên nhờ vậy mà hai người cũng có nhiều thời gian hơn để củng cố lại thực lực.
Dù sao chuyện này cũng vô cùng tiện lợi, mấy năm bên trong Diệt Không Tháp mới bằng một ngày ở thế giới bên ngoài.
Mà thời gian cũng dần trôi đi, dường như Diệt Không tháp càng ngày càng hoàn thiện hơn, càng ngày càng là lợi hại hơn, thiên đạo Diệt Không tháp, cũng dần dần hiện lên những quy tắc nguyên mẫu nhất định.
Sự tiến bộ mỗi ngày của hắn đều khiến... khiến người ta vô cùng kinh ngạc.
Tả Tiểu Đa cũng vô cùng kinh ngạc.
Để tay lên ngực tự hỏi.
Khoảng thời gian này ta cũng không bỏ thêm các bảo vật ưu việt gì đó vào bên trong mà nhỉ, sao đột nhiên... lại có thể lợi hại như vậy?
Cho đến một ngày...
Sau khi Tả Tiểu Đa trải qua huấn luyện đã mệt muốn chết đi vào một gian phòng trong biệt thự của mình...
Bỗng nhiên phát hiện...
Đậu xanh?
Từ lúc nào lại có bức vẽ treo trên cái tường này vậy?
Không đúng, đây là một bức tranh?
Bên trong đó là một con cá màu trắng, một con cá màu đen đang vui vẻ bơi qua bơi lại giữa trời đất....
“Này nha!”
Tả Tiểu Đa vỗ đùi: “Chắc chắn là bức tranh này có gì đó không đúng ở đây!”
Oa Hoàng kiếm thút thít trên đỉnh núi.
Hắn bắt nạt ta bao nhiêu năm nay rồi, vậy mà bây giờ ngài mới phát hiện ra điều bất thường, ngươi thật xứng với cái chức chủ nhân của căn nhà này đấy...