Tả Tiểu Đa nhíu mày, chậm rãi nói: “Tiểu Tiểu, vì ngươi đã khôi phục rồi, nên không thích hợp ở lại Diệt Không tháp bên này nữa... Đợi vài ngày nữa, khi mà bọn ta đi Yêu Hoàng cung, tiện đường sẽ dẫn ngươi qua đó luôn.”
Tiểu Tiểu đột nhiên ngẩng đầu lên, vội vàng nói: “Mẹ, mẹ không cần con nữa sao?”
Tiếng ‘mẹ’ này phát ra, tinh thần thu lại trong chớp mắt, nhất thời xấu hổ, mặt đỏ tới mang tai.
Nhưng hắn không để ý tới sự xấu hổ, mà chỉ nhìn Tả Tiểu Đa với vẻ hồi hộp mong chờ.
Tả Tiểu Đa hít một hơi, nói: “Nếu ngươi đã khôi phục, nhớ lại quá khứ, thì việc trở về với cha mẹ ruột của mình là thuận theo lẽ phải, mà nay tổ địa lại thấy ánh mặt trời, Thanh Thiên kiếp đã mở, chư tộc đối địch nhau đã thành kết cục đã định, lập trường của mọi người khác xa nhau...”
“Nơi đó có phụ hoàng, mẫu hậu của ngươi, có anh chị em của ngươi, ngoài ra còn có thuộc hạ xưa kia của ngươi, ở nơi đó, ngươi có quyền thế tối cao, uy vọng khôn cùng, muốn làm cái gì, thì làm cái đó. Trước kia ở lại chỗ này của ta, làm gì, lại tính là gì? Người sống ở trên đời, duyên tới duyên đi, duyên pháp giữa chúng ta, có lẽ là nên dựa theo việc nhớ lại quá khứ của ngươi mà tới hồi kết rồi!”
Tiểu Tiểu đau khổ nói: “Không phải ta không nghĩ tới việc trở về. Nhưng ta không muốn trở về...”
Hắn hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, đột nhiên lớn tiếng nói: “Bên kia là nhà của ta, lẽ nào bên này của ngươi không phải là nhà của ta sao?”
“Đương nhiên, ta không bỏ được phụ hoàng mẫu hậu bên kia, nhưng ta cũng không bỏ được các ngươi.”
“La hét cái quần què gì thế!”
Tả Tiểu Đa dạy dỗ với dáng vẻ của ‘người cha già’: “Không ai nói nơi này không phải là nhà của ngươi?”
“Người trẻ tuổi có thể đừng nhạy cảm như vậy không!”
“Ngươi nói thẳng đi, rốt cuộc trong lòng đang nghĩ gì.”
“Ta mong mỏi trở về, để gặp lại phụ hoàng mẫu hậu, nhưng ta lại không muốn trở về, vì không muốn mất đi... Ngươi...”
Tiểu Tiểu chậm rãi nói: “Ta ở trong gia đình đó, như ngươi đã nói, có đủ mọi thứ. Phụ hoàng rất tốt, chú Đông Hoàng cũng rất tốt, mẫu hậu rất tốt... nhưng ở trong gia đình đó, ta rất mệt, thật sự rất mệt.”
“Cho dù ta đau lòng thế nào, thì tất cả buồn khổ, tất cả tâm sự đều không dám nói ra. Thậm chí, bị thương rồi, cũng không dám nói.”
“Dù sao phụ hoàng cũng có mười hoàng tử!”
“Không phải chỉ có mình ta.”
“Những hoàng huynh hoàng đệ khác, mỗi người đều có vô số ý tưởng.”
“Hơn nữa người nào người nấy đều rất xuất sắc.”
“Kim Ô thập tử, tất cả đều là hiền tài!”
“Ta không nỡ bỏ phụ hoàng mẫu hậu, nhưng, nếu được lựa chọn, ta không muốn sống một cách mệt mỏi như vậy nữa.”
“Ta cũng không muốn... đánh tới mức ‘một mất một còn’ với bọn họ, vị trí kia, không đẹp như trong tưởng tượng, nhưng xuất thân của mỗi người là không thể lựa chọn, ta là hoàng tử, cho dù không tranh, cho dù là kẻ ngốc... Nhưng chỉ cần còn sống, là còn hy vọng, là còn uy hiếp.”
Tiểu Tiểu đau khổ nói: “Ta đã bị ám toán nhiều lần, tan thân nát thịt, thật ra chính là... Chính là...”
Nói tới đây, hắn bỗng nhiên dừng lại.
Nở nụ cười chua chát, rồi nói tiếp: “Ta ở bên này, không cần tính toán qua lại, chỉ là một con Tam Túc Kim Ô, không phải suy nghĩ gì, cũng không phải lo lắng gì, sống trong sự vui vẻ, đơn giản tự nhiên, và cả sự thoải mái, tự do tự tại.”
“Cho dù trí nhớ của ta không hồi phục, cho dù làm rất nhiều chuyện ngốc nghếch... Như này... như này...”
Mặc dù những lời này được nói ra một cách thẳng thắn thành thật, nhưng khuôn mặt tuấn tú của Tiểu Tiểu vẫn đỏ ửng, xấu hổ, không thể kìm nén.
Quả thật không có gì khác, chỉ cảm thấy rất xấu hổ.
Nhớ lại khoảng thời gian bản thân chỉ là một Tam Túc Kim Ô, hở ra là bị đốt mông, đánh nhau với người ta, thì mổ từng cái vào đũng quần của người ta, chuyên môn phóng hỏa đốt đũng quần, đốt mông người ta...
Từng có một lần, khi Tả Tiểu Đa đang tắm, có một con quạ nhỏ bay tới, đậu trên người của Tả Tiểu Đa, nói với vẻ rất tò mò: “Mẹ, phía dưới của ngươi có ‘con sâu lớn’!...”
Sau đó vươn cái mỏ nhỏ ra và tò mò mổ một cái...
Tả Tiểu Đa nhảy cao mười trượng ngay tại chỗ, gào khóc thảm thiết rồi đuổi giết chính mình....
Chỉ cần nghĩ lại những việc này...
Đến nỗi Tiểu Tiểu còn nảy sinh ý nghĩ mình còn sống để làm gì… Vì hắn sớm đã trải qua những khoảnh khắc đáng xấu hổ, không biết bao nhiêu lần rồi...
Thật sự là xấu hổ vô cùng!
Hơn nữa, có vẻ như rất nhiều khoảnh khắc đáng xấu hổ đã bị quay lại...
Mỗi lần nghĩ đến đây, lại càng không còn gì để luyến tiếc....
Hiện tại ngay cả Tiểu Bạch A, Tiểu Tửu, Oa Hoàng kiếm, vvv đều biết nghịch di động... Nghĩ tới đây, Tiểu Tiểu lại nhìn thoáng qua Oa Hoàng kiếm một cách buồn bã.
Kiếm lão à kiếm lão.
Sao ngươi không ‘che chở’ cho ta...
“Thật sự không muốn trở về vậy thì đừng trở về nữa...”
Tả Tiểu Đa vỗ vai hắn, nói: “Nói nghe thảm như vậy làm gì? Dù có kể thảm, thì những video kia của ngươi cũng không thể đưa ngươi xóa được.”
Tả Tiểu Niệm nghe vậy nhất thời tò mò, hỏi xen vào: “‘Con sâu lớn’ gì cơ?”
Bỗng nhiên khuôn mặt trắng nõn của Tiểu Tiểu đỏ lên, van xin: “Ngươi có thể xoá đi được không... Cầu xin ngươi...”
“Cho dù ta xóa thì có tác dụng gì?”
Mắt Tả Tiểu Đa trợn trắng nói: “Những video kia đều lưu bên trong mỗi một cái điện thoại di động của bọn họ... Bao gồm cả ông bà nội và cha ngươi..., mỗi người đều lưu một cái! Ngươi xoá được hết sao?”
Tiểu Tiểu gào thét một tiếng, bụm mặt ngồi xổm ở trên mặt đất, không còn mặt mũi mà nhìn người, trời ạ, để cho ta chết đi!
“Thôi, xem ra đời này của ta... Cũng chỉ có thể sống ở trong Diệt Không Tháp đến hết đời rồi...” Tiểu Tiểu mất hết can đảm nói.
Đường đường là Thất Hoàng Tử của Yêu Hoàng... lại đi mổ ‘thằng em’ của người ta....
Ta... Ta không thiết sống nữa...
Dù có nói gì ta cũng không sống được...
“Tiếc nuối là, cho dù ngươi luôn luôn sống ở chỗ này cũng không thể trốn được.”
Tả Tiểu Niệm nhắc nhở rất sầu lo: “Ông bà nội ngươi cũng không phải là người ngoài, lúc nào bọn họ cũng có khả năng tiến vào, đến lúc đó...”
Tiểu Tiểu bị đè nặng thêm một trăm cân lập tức tự kỷ.
Hai mắt không có cảm xúc ngẩng đầu nhìn bốn phía, che mặt co lại thành một đoàn, khuôn mặt là sống không còn gì luyến tiếc.