Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 2605 - Chương 2603: May Mắn Của Ngự Tọa (2)

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 2603: May mắn của Ngự Tọa (2)

Bằng vào tài nguyên trên tay Tả Tiểu Đa mà nói, coi như là dùng để thành lập đội ngũ xưng vương xưng bá hoặc là quét ngang toàn bộ thế giới... Đó cũng là cực kỳ thừa thãi, chỉ một chút là có thể nuôi dưỡng được một nhóm tử sĩ cao giai hoàn toàn trung thành đến chết với mình, không có chút khó khăn nào!

Nhưng đối với loại người như Tả Tiểu Đa có thể ngồi nhất định không đứng, có thể nằm nhất định không ngồi này, có thể nằm thắng nhất định không hăng hái làm việc mệt mỏi, làm sao có nửa điểm hứng thú đối với loại chuyện đó?

Tả Trường Lộ và Ngô Vũ Đình cũng không có cách nào đối với chuyện này.

Nhưng cho dù bất đắc dĩ thì như thế nào, còn phải cầm lên đan dược con trai cho, bắt đầu hấp dẫn người.

Vợ chồng Tả thị mạnh vì gạo, bạo vì tiền, hiển nhiên là làm cho tất cả đều vui vẻ, thu vào tay từng bó lớn phiếu nợ, quá trình cụ thể không thể nói rõ từng chút một, khái quát chính là ——

“Này, con trai ta tìm việc cho ta, chính là thằng nhóc này còn xấu hổ... Người ta, có con cái giống như có thêm một con quỷ đòi nợ, ngày nào cũng phải làm việc cho bọn hắn...”

“Này, chuyện này thật không nên... Ngự Tọa có gì cứ nói thẳng, chúng ta trực tiếp làm là được rồi.”

“Ha hả, thực ra cũng không phỉa là chuyện xấu, nghiêm khắc mà nói thật ra là chuyện tốt.”

“Chuyện tốt gì? Mọi người nghe một chút?”

“Thằng nhóc chết tiệt kia vậy mà có một chút đan dược, có chỗ tốt, chỉ cần tu vi từ Đại La trở lên, ăn vào là có thể tăng lên một cấp bậc ngay tức thì... Chuyện tốt đến mức này, da mặt thằng nhóc này lại mỏng, xấu hổ không biết phân phát, để cho người làm cha như ta ra mặt phân công, chuyện nhỏ như vậy cũng muốn giao cho cha nó, ngươi nói sau này ta còn có thể trông cậy vào thằng nhóc chết tiệt kia cái gì...”

“Chuyện tốt như này Lão đại lại còn phiền muộn, ngươi có thể bình thường một chút có được hay không! ?”

“Lão đại, ta khinh thường ngươi!”

“Nhanh chóng lấy thứ tốt ra đi...”

“Tu vi Đại La trở lên! Ôi trời ơi, đây là bảo vật đẳng cấp nào, bảo vật trong mơ...”

“Chậc chậc... Chính là Lão đại có bản lĩnh, có thể dạy dỗ ra đứa con trai trâu bò như vậy... Thật sự là làm người hâm mộ.”

“Đúng đấy, nếu như ta có một đứa con trai như vậy, nằm mơ cũng có thể cười tỉnh, ngươi còn không biết xấu hổ, ngươi còn muốn người ta như thế nào nữa...”

“Vẻn vẹn ngươi...”

“Ta có số tuổi lớn như vậy rồi còn phải đối nhân xử thế cho con trai, chẳng lẽ ta còn không thể thương xót mình sao? Thằng nhóc này chỉ ném đồ vật cho ta rồi hắn mặc kệ không biết gì, chạy ra ngoài chơi rồi, một lão già lọm khọm như ta đây chạy ngược chạy xuôi làm việc thay cho hắn, vừa rồi cũng là lời nói trong lòng ta, thật sự ta không trông cậy vào con thỏ nhỏ chết tiệt kia được cái gì...”

Tả Trường Lộ vuốt râu mép, vẻ mặt mỉm cười nhìn mọi người: “Các ngươi nói một chút, ta có đáng được thương hại không?”

“Thôi đi...”

Mọi người khinh thường tập thể: “Lão đại ngươi còn có thể hơn hèn hạ hơn nữa sao...”

“Đây thực chất là đến khoe con trai... Khoe hết lần này tới lần khác mà chúng ta cũng không còn cách nào, không thể so được...”

“Đúng đấy, nếu ta có một đứa con trai như vậy, ta cũng ngày ngày đi ra ngoài khoe như vậy, lúc nào cũng khoe, khoe từ trên xuống dưới.”

Một đám lão già cũng là thật sự hưng phấn, nhận được chỗ tốt, chúng ta cũng không so đo chuyện ngươi khoe con trai nữa.

Từ đầu đến cuối, Tả Hữu Thiên Vương không hề nói một câu, chủ yếu là không dám nói.

Tất cả mọi người đang gọi Lão đại, miệng hai người dám kêu một tiếng vào lúc này thì sẽ bị đánh nhừ tử!

Bị vai vế ép đến không còn cách nào.

Vẻ mặt hai người cười toàn bộ hành trình, từ ngữ a dua nịnh hót không hề ngừng lại.

“Sư đệ thật là lợi hại!”

“Tiểu Đa đúng là mạnh mẽ!”

“Thật tuyệt!”

“Rất là tuyệt!”

“Đúng là chú Tả rất may mắn.”

“Đúng là sư phụ rất may mắn.”

“Đám người cặn bã các ngươi, kém xa so với sư phụ ta...”

“Đám người cặn bã các ngươi, làm sao có thể vượt qua chú Tả của ta?”

“Thèm chết các ngươi!”

“Thèm chết các ngươi không có con trai như vậy!”

Đám người Nam Chính Càn cùng Đông Phương Chính Dương suýt nữa tạo phản tập thể, vô cùng muốn điên cuồng đánh Du Đông Thiên cùng Vân Trung Hổ!

Hai cái tên này... Ngươi nịnh hót chú và sư phụ của ngươi thì thôi, vì sao nhất định phải ở thời điểm nịnh hót còn phải đá một phát vào người chúng ta...

Tính tình ác liệt đến mức này!

Vốn dĩ chỉ có một tên Du Đông Thiên thì thôi, chúng ta nhịn một chút là trôi qua, nhưng từ lúc nào người hiên ngang chính trực như Vân Trung Hổ ngươi cũng trở thành phẩm hạnh này rồi?

“…”

Nhưng mà một ngày này, tại tiền tuyến Tuyết Sơn của Tinh Hồn, tràn đầy đều là âm thanh vui mừng.

Từng đám từng đám cấp cao một cùng nhau tiến bộ thêm một bước.

Buổi tối tha hồ vui chơi cùng nhau.

Ở trong gió tuyết bay tán loạn đầy trời, các loại rượu ngon thức ăn ngon, món ăn mỹ vị quý và lạ, tất cả đều bốc lên hơi nóng hôi hổi...

Mọi người ăn từng miếng lớn, uống ngụm rượu lớn, ăn uống vui sướng, say sưa thoả thuê, nếu không làm như thế khó có thể thổ lộ ra vui sướng trong lòng.

Ban đêm, mưa gió gào thét trên bầu trời.

Cũng là một đám cấp cao đang đối chiến lẫn nhau, thích ứng với tu vi bất chợt gia tăng.

Từng đôi đều tự mình chém giết, đánh thắng đi xuống tiếp tục uống rượu ăn thịt, đánh thua tiếp tục đối chiến ở trên trời.

Nếu luôn thua đến cuối cùng, hiển nhiên là không còn cái gì, đói bụng coi như là trừng phạt!

Phía dưới mùi hương bay nghìn dặm, phía trên rồng tranh hổ đấu.

Số tướng sĩ tính ra lên đến hàng triệu, một đám người bưng bát ngửa đầu nhìn.

Du Đông Thiên sớm đã chiến thắng, đi xuống một tay bưng chén rượu, một tay cầm nguyên một cái chân yêu thú, hướng trên trời hô: “Các ngươi đánh thì cứ đánh, nhưng nhất định đừng đánh đến đái ra...”

“Ha ha ha ha...”

...

Hai ngày sau, đám người Lý Thành Long vết thương chồng chất nhưng tinh thần sung mãn trở về rồi.

Trừ ba người Cao Xảo Nhi, Độc Cô Nhạn Nhi, còn có Chân Phiêu Phiêu chưa đột phá đến Đại La, người khác tu vi thấp nhất cũng đến Đại La sơ kỳ, Lý Thành Long đi vào Đại La trung giai, tốc độ cực nhanh, một mình siêu phàm xuất chúng.

Mọi người thu hoạch một vòng phiếu nợ mới và mỗi người một viên đan dược, đi đột phá tiếp.

Bình Luận (0)
Comment