Thử nghĩ thêm một bước nữa xem, chúng ta khôgn gặp mặt lẫn nhau vì để tránh khỏi lúng túng, cũng tránh khỏi người đứng đầu Yêu tộc và Nhân tộc gặp mặt, có lẽ xung đột ở giữa Yêu tộc Nhân tộc cũng sẽ nhỏ đi rất nhiều, mặc dù có chuyện gì xảy ra, cũng có thể chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ thành không có trên mức độ lớn nhất, khúc mắc vừa được kết thúc, Yêu Hoàng Yêu Hậu bày ra bữa tiệc, Đông Hoàng tiếp khách, mọi người ăn uống một bữa, đúng là tám người đang ngồi.
Yêu Hoàng Đế Tuấn, Đông Hoàng Thái Nhất, Yêu Hậu Hi Hoà, Tả Trường Lộ, Ngô Vũ Đình, Tả Tiểu Đa, Tả Tiểu Niệm, Tiểu Tiểu, quan trọng là Thất Thái tử Nhã Quỳnh.
Mà chịu trách nhiệm đi lòng vòng mà rót trà rót rượu, không còn là Tả Tiểu Đa, giờ đến phiên con cháu của mọi người tại chỗ này, Tiểu Tiểu.
Tất cả mọi người nói chuyện về thế hệ, chỉ có Tiểu Tiểu không có nói.
Thời điểm Tiểu Tiểu cầm chai rượu đi đến bên cạnh Tả Tiểu Đa, ngập ngừng mấy cái, trong khoảnh khắc cũng không biết lên tiếng chào hỏi như thế nào.
Suy cho cùng bây giờ hắn đã khôi phục trí nhớ, có lại lý trí, não cũng trở về trong đầu, không còn là con Tam Túc Kim Ô nhỏ tỉnh tỉnh mê mê rồi, hiển nhiên biết, không thể gọi Tả Tiểu Đa là mẹ nữa...
Nhưng lúc này đột nhiên đổi cách xưng hô gọi cha... Dường như quá đột ngột, quá cố hết sức rồi!
Tả Tiểu Đa đảo mắt nói: “Tại sao không gọi mẹ?”
Đường đường là Thất Thái tử, bị một câu nói làm cho mặt đỏ thẫm, suýt nữa che mặt chạy.
Yêu Hoàng, Đông Hoàng, Tả Trường Lộ sửng sốt, trong lúc bất chợt đều vang lên tiếng cười rung trời, không khí lúng túng còn sót lại lúc trước, giờ không còn sót lại chút nào.
Tả Trường Lộ ấm áp nói: “Trưởng thành, hiểu chuyện rồi, thì phải đổi cách xưng hô gọi cha. Sao lại có chuyện gọi đàn ông là mẹ.”
Tiểu Tiểu như trút được gánh nặng, vội vàng đổi cách xưng hô.
Tả Tiểu Đa hoàn toàn đồng ý, đồng thời uống một chén rượu cùng Tả Tiểu Niệm đang bị gọi một tiếng mẹ đỏ bừng cả khuôn mặt, rất là xúc động mà nói: “Không dễ dàng, làm mẹ nhiều năm như vậy, thật lòng không dễ... Khụ, cảm giác rất kỳ diệu, đợi cha và mẹ bàn bạc một chút, lúc nào sinh ra thêm cho ngươi một đứa em.”
Tả Tiểu Niệm nghe vậy xấu hổ, hờn dỗi không thôi, khẽ tức giận mắng, ngón tay véo thịt, quay chín mươi độ rồi quay tròn trăm tám mươi độ, giậm chân, xoay eo, bĩu môi.
Mọi người thấy tình hình con trai con gái nhỏ như vậy, cười càng lớn hơn.
Bất tri bất giác uống rượu rất lâu.
Cậy vào rượu, Yêu Hoàng hỏi tiểu Tiểu Tiểu: “Quỳnh Nhi, sau này ngươi có dự định gì?”
Tiểu Tiểu trầm tư một chốc, cân nhắc chọn từ ngữ rồi mới trịnh trọng nói: “Con đã từng nói với mẫu hậu, ở chỗ phụ hoàng mẫu hậu nhiều anh trai em trai, con cũng đã rời khỏi nhiều năm như vậy rồi… nên… con muốn tiếp tục cùng cha và mẹ… bắt đầu sự nghiệp ở đó.”
Hai mắt Yêu Hoàng rũ xuống, nói: “Nên ý ngươi là… không trở về?”
“Xin thứ cho con bất hiếu.”
“Cũng được… bây giờ ngươi nhớ tất cả, chắc hẳn đã nhớ tất cả chuyện đã qua năm ấy, có người trong mấy anh em kia của ngươi tham gia? Nên ngươi vẫn luôn không nói, không muốn quay về, cũng vì nguyên nhân này?” Yêu Hoàng hỏi.
Tiểu Tiểu cắn môi, nói: “Chuyện quá khứ là chuyện đã qua hết rồi. Vẫn mong phụ hoàng đừng truy cứu hành động trước kia.”
Yêu Hoàng Đế Tuấn thờ ơ nói: “Là thằng út ư?”
Tiểu Tiểu run lên: “Không phải.”
“Ừm, vậy chính là hắn rồi.” Yêu Hoàng thở dài: “Trong mười Kim Ô thái tử, hắn là người có lòng hướng về Tây Phương nhất.”
“Ngươi đã có quyết định rồi, vậy cứ làm theo ý ngươi đi. Hôm nay có thể thấy được ngươi quay lại, ta đã hài lòng rồi, không còn gì hối tiếc.” Hi Hòa nước mắt lưng tròng, mặt lại mang theo nụ cười.
“Nhưng ta hy vọng ngươi có thể tạm thời ở lại đây một khoảng thời gian, phụ hoàng và mẫu hậu sẽ dạy ngươi những thứ ngày trước nên học mà không học được. Sau đó ngươi lại quay về làm những gì ngươi muốn.”
Tiểu Tiểu nhìn Tả Tiểu Đa trưng cầu ý kiến.
Tả Tiểu Đa trợn trắng mắt, nói: “Ngươi nhìn ta làm gì? Mẫu hậu ngươi nói vậy rồi, đương nhiên nên nghe mẫu hậu ngươi, với lại, ngươi không quay lại ta cũng có thể tiết kiệm được một khoảng lớn… cái bụng lớn của ngươi mấy năm nay ăn bao nhiêu tài nguyên trong tay ta rồi, có tính thầm trong lòng không, lúc về nhớ hung hăng gom một khoản lớn của phụ hoàng mẫu hậu ngươi, mang về cho ta để bổ sung tổn thất mấy năm nay.”
Tiểu Tiểu khóc không ra nước mắt.
Hi Hòa cười ha ha, vung tay, phóng khoáng, rộng rãi nói: “Đương nhiên rồi, người anh em Tiểu Đa ngươi cứ yên tâm, đến lúc đó nhất định ta sẽ để hắn lấp đầy trang bị không gian cho ngươi!”
Yêu Hậu Hi Hòa nói câu này đầy sức mạnh.
Xét về độ giàu có của Yêu tộc, không cần biết trang bị không gian của Tả Tiểu Đa có lớn bao nhiêu, nàng cũng tự tin lấp đầy được!
Chuyện bao lớn!
Lấp đầy trang bị không gian? Sắc mặt Tiểu Tiểu chợt thay đổi: “Mẫu hậu cẩn thận lời nói!
Mắt Tả Tiểu Đa đã sáng như đèn pha, nói: “Không ngờ chị dâu lại thoải mái phóng khoáng như vậy, vậy em đây đợi…”
Tiểu Tiểu cười khổ, dáng vẻ không biết nói gì mới được.
Đông Hoàng hơi tò mò: “Sao vậy? Chẳng lẽ trang bị không gian của cha ngươi rất lớn? Rất lớn là bao lớn? Chẳng lẽ dựa vào chi tiết của Yêu tộc chúng ta cũng không đầy được?”
Tiểu Tiểu nhìn Tả Tiểu Đa, Tả Tiểu Đa không để ý, phất tay nói: “Nói đi nói đi, mọi người không phải người ngoài, có gì mà ngại ngùng.”
Tiểu Tiểu thở dài, nói: “Vì sao ta nói, theo cha gây dựng sự nghiệp… cha có một trang bị không gian đặc biệt… vì một số cơ duyên trùng hợp, duyên đến, mà bây giờ hình thành một mô hình vùng đất nhỏ, không, phải nói là một mô hình vùng đất, có đất nước lửa gió xây dựng nền tảng, có trời đất mặt trời mặt trăng, sự sống… quả thật không khác gì thế giới!”
“Đừng nói dùng thiên tài địa bảo lấp đầy… dù cả người dân Yêu tộc chúng ta chuyển vào cũng không thể lấp đầy được…”
“Tự hình thành trời đất? Đất nước gió lửa? Trái đất?”
Đông Hoàng và Yêu Hoang đều lộ vẻ kích động, chấn động quay đầu nhìn Tả Tiểu Đa.
Nhất là Yêu Hoàng, trầm ngâm nói: “Ta hiểu rồi… một khi trời đất này của cha ngươi hình thành, vậy ngươi là mặt trời duy nhất… trong trời đất này?”
Tiểu Tiểu gật đầu: “Vâng!”
Sắc mặt Đông Hoàng và Yêu Hoàng trở nên nghiêm trọng, không hẹn mà cùng hít hà hoảng hốt.