Trong mắt của Vân Tiêu lộ ra vẻ suy tư.
Lời này của Tả Tiểu Đa, dẫu có phần ‘cắt câu lấy nghĩa’, nhưng đối với Vân Tiêu mà nói, cũng không phải là không có đạo lý.
Dù sao Vân Tiêu cũng là người biết lẽ trái phải.
Suy nghĩ một lát.
Thở dài, nói: “Đợi ta xong chuyện hôm nay, ta sẽ đi Thiên Đình một chuyến.”
“Có vẻ như cho tới bây giờ, cái Thiên Đình kia vẫn chưa xuất hiện...”
“Cuối cùng cũng sẽ tìm được thôi.”
Vân Tiêu khẽ nói.
Cuối cùng cũng lừa được rồi.
“Mệt thật. Còn mệt hơn cả việc lừa Niệm Niệm mèo.” Tả Tiểu Đa lau mồ hôi.
Hai tiếng sau.
Trên bầu trời của Yêu Hoàng cung.
Đã diễn ra một trận chiến tàn khốc.
Vân Tiêu ghì chặt Thập Thái Tử Ấu Mân, trực tiếp đánh tới máu thịt bay tứ tung, cuối cùng còn dùng một quyền đánh xuyên qua đan điền của Thập Thái Tử. Phá khí hải, phá yêu đan, lại dùng một quyền đánh lên đầu, hủy thần thức chi hải.
Yêu Hậu Hi Hòa nhìn thấy thì toàn thân run rẩy, nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt đỏ bừng, sau đó trắng bệch.
Mấy lần muốn vọt lên chiến đấu, nhưng thấy Vân Tiêu không có ý giết người, nên đành nhịn xuống.
Cuối cùng.
Thập Thái Tử bị đánh thành một đống bùn loãng, rơi xuống rồi hôn mê bất tỉnh ở trên đài cao.
Vân Tiêu cũng nhẹ nhàng hạ xuống.
“Sư điệt đã khiến Ấu Mân thành tàn tật, hủy tu vi, phá căn cơ.”
Vân Tiêu đứng ở trước mặt Yêu Hoàng, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: “Mặc cho sư thúc xử trí.”
Yêu Hoàng do dự hồi lâu.
Cuối cùng thở dài một tiếng nói: “n oán tới đây chấm dứt. Ngươi đi đi.”
Yêu Hoàng cũng tức giận ở trong lòng; nhưng nghĩ tới Yêu tộc bây giờ đang loạn trong giặc ngoài, hơn nữa con hắn có lỗi trước, cho nên có thể giữ lại mạng sống, đã là tốt rồi.
Nói cách khác, cũng may là Vân Tiêu đánh trước mặt.
Nếu đánh thành ra như vậy ở bên ngoài rồi bị khiêng trở về, thì thù này vẫn còn. Hiện giờ, dù Yêu Hoàng chỉ đành trơ mắt nhìn, nhưng dù thế nào thì hắn cũng không thể nói gì về việc tiếp theo.
“Vân Tiêu cáo từ.”
Vân Tiêu chào một cách kính cẩn, cúi người chào Yêu Hậu: “Xin lỗi thím.”
Yêu Hậu mấp máy môi, ánh mắt phức tạp: “Vân Tiêu à... Sau này, ngươi sẽ không đánh hắn nữa, đúng không?”
Vân Tiêu do dự một chút, nói: “Nếu hắn khôi phục... Nếu gặp lại ngày sau... Có thể, vẫn sẽ đánh...”
“Đúng là một cô nhóc bướng bỉnh! Không biết nói một hai câu khiến ta bớt buồn...”
Yêu Hậu thở dài, phất tay: “Nhanh đi đi.”
Vân Tiêu gật đầu, chào hỏi, rồi xoay người bay lên, cưỡi mây mà đi.
Tới tận chín tầng mây, mới nghỉ chân, cẩn thận suy nghĩ một phen.
Lẩm bẩm nói: “Tiểu Đa nói, cũng có đạo lý... Việc đã đến nước này, sau này chỉ cần không chọc tới ta, thì chuyện này cứ vậy mà xí xóa, cũng không phải là không thể... Suy cho cùng, nếu lúc trước bọn họ nghe lời của sư tôn là không rời đảo, thì sẽ chẳng có gì có thể uy hiếp tới bọn họ... haizz...”
“Chờ có cơ hội sẽ đi tìm bọn họ.”
Vân Tiêu ung dung rời đi.
...
Tả Tiểu Đa đã ở trong Yêu tộc được nửa năm.
Sau đó mới trở lại đại lục Tinh Hồn.
Bắt đầu toàn lực thao luyện đám người Lý Thành Long.
Vợ chồng Tả Trường Lộ và Ngô Vũ Đình tới Yêu tộc lần này, cũng chiếm được rất nhiều chỗ tốt, sau khi trở về cũng toàn lực thao luyện cha con Du Đông Thiên, vợ chồng Vân Trung Hổ.
Đánh ở bên ngoài tới long trời lở đất.
Đại lục Vu Minh bên kia, sau khi tám đại Tổ Vu trở về, quả nhiên cũng ‘không muốn làm người ngoài cuộc’, nên nhanh chóng gia nhập chiến đoàn, hôm nay đánh nhà này, mai đánh nhà kia.
Không bao lâu sau, tất cả các thế lực, trừ Nhân tộc Tinh Hồn – bên đã giúp họ là không bị đánh, những thế lực khác, đều không có ngoại lệ, đều bị đánh một lần.
Đắc tội khắp nơi!
Linh tộc bị bọn họ xông vào đòi linh dược, đả thương không ít người; Ma Tộc cũng bị bọn họ giết không ít người một cách cố ý, Yêu tộc lại là đối thủ cũ, hễ gặp là hạ tử thủ.
Còn về Tiệt giáo, Xiển giáo và Tây Phương... không liên quan gì tới bọn họ...
Dược Sư Phật của Tây Phương giáo cũng bị hai vị Tổ Vu đánh cho tàn phế.
Ngoài ra còn có rất nhiều Kim Cương hộ pháp, vvv bị giết chết khi ánh mắt đỏ của các Tổ Vu ‘quét qua’.
Dẫn tới việc Thánh Nhân giận dữ, đích thân ra tay, khiến các Tổ Vu rút lui ngay lập tức.
Khi rút lui lại gặp Vô Đương Thánh Mẫu, đánh một trận, Vô Đương Thánh Mẫu trọng thương chạy trở về, Đa Bảo Đạo Nhân tức giận truy kích, khiến các Tổ Vu phải gào thét mà đi...
Trên đường đi lại gặp một Đạo Nhân, chính là Thái Ất chân nhân.
Chỉ là miệng của hắn hơi hôi, thế mà đã bị các Tổ Vu đánh cho một trận điên cuồng, Ngọc Đỉnh chân nhân phải liều mạng mới cứu được Thái Ất chân nhân trở về, cho nên các môn hạ của Xiển giáo đều tức giận.
Chúng ta không trêu chọc Vu tộc các ngươi, như này là sao?
Vì thế cũng bắt đầu chiến đấu chống lại Vu tộc...
Hồng Thủy Đại Vu chỉ cảm thấy lúc nào trong miệng cũng đắng.
Sau bao nhiêu năm mơ ước, mong cứu được các Tổ Vu ra; Bây giờ thật sự đã làm được rồi, tất cả các Tổ Vu đã được cứu ra...
Nhưng hiện tại Hồng Thủy Đại Vu chỉ có một ý nghĩ: Thế lực nào ‘trâu bò’ một chút, hãy nhốt hết bọn họ lại đi!
Trước khi bọn họ xuất hiện, Vu tộc gần như không có kẻ địch.
Nhưng sau khi bọn họ xuất hiện, ngoài đại lục Tinh Hồn ra, tất cả các đại lục khác đều là kẻ địch!
Bốn phương tám hướng của Vu Minh đều đang giao chiến.
Hồng Thủy Đại Vu cảm thấy bản thân đã bị công kích nặng nề, tâm lực đều đã kiệt quệ.
Lúc đầu, hắn còn đi ‘hót phân’ cho bọn họ ở khắp nơi, nhưng sau đó hắn phát hiện ra, cmn, đã rơi vào ‘hố phân’ rồi, còn hót thế nào?
Đột nhiên cả thế giới đều là địch!
Không đánh theo cũng không được...
“Thật sự có thể gây ra tai họa!”
Có đôi khi Hồng Thủy Đại Vu tìm Tả Trường Lộ để uống rượu, thật ra không phải là để uống rượu, mà hoàn toàn là để kể khổ.
“Đám Liệt Hỏa Băng Minh khi trước, ta còn có thể khống chế, nhưng bây giờ... Không thể khống chế nổi.”
“Nếu không phải khi trước đã xây dựng rất nhiều Anh Hồn Quan thì e rằng hiện tại toàn bộ đại lục đều sẽ bị đập nát...”
“Nhưng bọn họ vẫn rất ‘hưởng thụ’, mỗi ngày bọn họ đều nói những câu đại loại như ‘tại sao ta phải sợ, khi cả thế giới đều là địch? ’ haizz...”
“Cmn...”
Đối với chuyện này, Tả Trường Lộ cũng chẳng có cách nào. Chỉ có thể nói: “Uống rượu đi, uống rượu.”