Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 2641 - Chương 2639: Ba Năm!

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 2639: Ba năm!

“Thù của đại ca ngươi tất nhiên không thể không báo, nhưng thù của con trai ta, cũng không thể cho qua được.”

“Ta cũng biết rõ dự tính của ngươi, ngươi định sau khi giết Ấu Mân, lập tức tự sát, chấm dứt nhân quả này. Nhưng Tiệt giáo ngươi vừa trở lại, Vân Tiêu ngươi thân là đại đệ tử ngoại môn, nếu mất ở Yêu tộc bọn ta. Hết thảy mọi chuyện sau đó, liếc mắt liền hiểu không thể nào kiểm soát được.”

Hi Hòa chân thành nói: “Ta cũng muốn cầu xin cho con trai ta, nhưng Vân Tiêu ngươi... cũng cần phải cân nhắc một chút... dù sao, Nhị muội, tam muội ngươi và đại ca ngươi mặc dù thân xác chết đi, nhưng nguyên thần vẫn còn làm quan ở Hạo Thiên thiên đình... chỉ cần ngươi đồng ý, sẽ có thể được gặp lại nhau.”

“Nhưng nếu ngươi và Ấu Mân chết trong trận đấu lần này, thì sẽ hoàn toàn biến mất. Điều này, không giống nhau.”

“Nói đến đây thôi, Vân Tiêu ngươi quyết định như thế nào, Ta và Yêu Hoàng sư thúc ngươi, đều không phản đối.”

Hi Hòa nhìn Vân Tiêu, thở một hơi thật dài.

Ánh mắt Vân Tiêu tiên tử vẫn sắc lạnh như ban đầu, không có gì thay đổi, ngay lúc vừa định mở lời.

Tả Tiểu Đa đột nhiên nhảy ra, lớn tiếng nói: “Chị Vân Tiêu, ta có một câu muốn nói riêng với ngươi.”

Ý niệm muốn giết chết Triệu Công Minh của Vân Tiêu kiên quyết đến cực điểm.

Nàng không hận người khác; ngay cả khi Triệu Công Minh và hai em gái chết trong tay của Quảng Thành Tử, Vân Tiêu cũng không hận như vậy.

Khi đó, Phong Thần bảng mở ra, cũng đã được hơn một nửa thời gian rồi, cũng chẳng có chuyện gì của Lục Áp ngươi, nhưng vào thời điểm ấy, ngươi lại bỗng nhiên xuất hiện, liên quan tới ngươi à?

Chuyện của Xiển giáo thì liên quan gì tới ngươi? Ngươi có tình bạn cố tri với ai?

Ngươi là bạn với ai? Có giao tình với ai?

Bất kỳ ai, bất kỳ phương diện nào đều không liên quan tới ngươi, nhưng kết quả là ngươi chỉ vì cảm giác tồn tại mà đột nhiên xuất hiện, ám toán anh trai của ta!

Cho dù ngươi trực tiếp ra tay giết chết hắn, ta cũng chẳng oán hận gì!

Nhưng ngươi trực tiếp ra tay lại đánh không lại, rõ ràng đã dùng âm mưu!

Trong lòng của Vân Tiêu có quá nhiều hận ý.

Mặc dù Yêu Hậu đã giải thích rõ ràng mọi hậu quả.

Trong lòng Vân Tiêu cũng hiểu rất rõ.

Nhưng, nàng sẽ không bao giờ từ bỏ.

Tả Tiểu Đa nhảy lên, tới bên người Vân Tiêu. Thiết lập kết giới cách âm.

“Chị Vân Tiêu, hôm nay ngươi tới... Giáo chủ có biết không?”

“Sư tôn không biết.”

“Thế thì hôm nay ngươi tới có chút không ổn rồi.”

“Hử?”

“Báo thù là điều nên làm.” Tả Tiểu Đa dẫn dắt từng bước nói: “Nhưng gióng trống khua chiêng trực tiếp đánh tới Yêu Hoàng cung như vậy, chẳng phải là quá mạo hiểm sao?

“Đây là do Yêu Hoàng Yêu Hậu hiểu nhân quả, cho nên cho phép ngươi báo thù, nếu không cho phép thì sao? Nếu bọn họ cùng tấn công, ngươi có mấy cái mạng có thể lấp vào đây?”

“Chưa kể nếu ngươi ra tay giết Thập Thái Tử trước, thì chẳng khác nào là để người bắt thóp.”

“Như vậy chẳng phải là càng không thể cứu vãn sao?”

“Khi nào thì không thể báo thù? Phải đánh tới đại bản doanh của người ta để báo thù sao?”

Tả Tiểu Đa không hiểu lắm.

Hắn cảm thấy Vân Tiêu tiên tử - vị quốc sắc thiên hương này, hơi ngớ ngẩn trong việc làm này.

Cứ đơn thương độc mã như vậy mà đánh tới đây.

“Như thế khó mà có thể trút giận.”

“...” Tả Tiểu Đa hơi cạn lời.

Hắn khó mà hiểu được những suy nghĩ của cổ nhân, đối với Vân Tiêu mà nói, giết Lục Áp ở nơi đông người, mới là chuyện mà nàng thông suốt nhất, giúp nàng trút được giận nhất.

Chỉ cần đạt được mục đích này, cho dù bản thân có chết ở chỗ này, cũng là đáng giá.

Nhưng theo quan điểm của Tả Tiểu Đa thì cách làm này, là cực kỳ ngu ngốc.

Ở nơi nào mà không thể giết?

Đi ra ngoài, tùy tiện tìm một xó nào đó rồi “khử” hắn đi là xong chuyện, chỉ cần làm sạch sẽ, thì ai biết là ngươi làm?

Cần phải làm ầm ĩ như vậy sao?

“Chị Vân Tiêu, ta có một gợi ý cho ngươi, mong ngươi thấy rằng ta vẫn còn chút tình nghĩa đối với Tiệt giáo của ngươi, mà hãy tiếp thu.”

Không thể đi qua bằng con đường bình thường.

Tả Tiểu Đa chỉ đành tìm con đường khác.

Phải hiệp ân báo đáp.

Bởi vì nếu tình hình hiện tại tiếp tục, Thập Thái Tử Ấu Mân chắc chắn sẽ chết; mà sau khi Vân Tiêu giết Thập Thải Tử, nàng chắc chắn cũng sẽ chết.

Ấu Mân có chết hay không, Tả Tiểu Đa không thèm quan tâm.

Nhưng nếu Vân Tiêu chết ở chỗ này, vậy thì to chuyện rồi.

Tất nhiên sẽ dẫn tới sự khai chiến toàn diện giữa Yêu tộc và Tiệt giáo!

Cái chết của Triệu Công Minh năm đó chắc chắn đã dẫn tới cục diện không thể vãn hồi, mà địa vị của Vân Tiêu ở Tiệt Giáo lại quan trọng hơn Triệu Công Minh.

Hơn nữa Tiệt giáo vừa trở về, cấp bậc như Vân Tiêu, đã là người thuộc hàng không thể ‘tổn thất’.

Vân Tiêu khẽ cau mày nói: “Ngươi nói xem.”

“Dồn sức đánh Ấu Mân một trận ở chỗ này, cho dù phế tu vi của hắn, cũng được! Nhưng đừng giết hắn...”

Tả Tiểu Đa nói: “Chuyện sau này, sau này chúng ta hãy nói. Bây giờ, cứ trút giận trước ở chỗ này là được.”

“Chị Vân Tiêu thấy thế nào?” Tả Tiểu Đa cố lựa lời, ra sức thuyết phục.

“Đây...” Vân Tiêu cau mày, tất nhiên, nàng không thích lắm và cũng không bằng lòng với một gợi ý như vậy.

“Tên này đã làm nhiều chuyện như vậy... Nếu ngươi giết chết hắn một cách dễ dàng như vậy... Chẳng phải là ‘hời’ cho hắn rồi sao?”

Tả Tiểu Đa mê hoặc nói: “Trước phế hắn đi, sau này sẽ thu thập hắn từ từ, thu thập một lần, trút giận một lần... Như thế tốt hơn?”

Ánh mắt Vân Tiêu khẽ động, nói: “Không ngờ là đạo lý này.”

“Vậy cứ làm như thế sao?”

“... Uhm.”

Cuối cùng Tả Tiểu Đa cũng thở phào nhẹ nhõm.

Thật sự là rất khó thuyết phục khi gặp một cô gái bướng bỉnh như vậy.

Tính cách này của Vân Tiêu có phần giống với Tả Tiểu Niệm. Khi nàng đã thật sự nhận định, đã đưa ra quyết định, sẽ rất khó khiến nàng thay đổi quyết định.

Tả Tiểu Đa vừa hiệp ân báo đáp, vừa dùng chân tình và đạo lý để thuyết phục...

Cuối cùng mới thuyết phục được nàng.

“Vả lại, anh trai và em gái ngươi ở Thiên Đình, mặc dù là ở trên Phong Thần bảng, không thể ngao du năm sông bốn biển như bình thường, tự do bị hạn chế, nhưng tóm lại vẫn chưa chết hoàn toàn... Ngươi vẫn có thể nhìn thấy bọn họ bất cứ lúc nào.”

Tả Tiểu Đa khuyên: “Hơn nữa, lúc đó vốn dĩ chỉ là tán tu, có công đức gì đáng nói? Nhưng hiện tại, ai trên đời mà không biết bọn họ? Ai không thờ cúng bọn họ?”

Bình Luận (0)
Comment