“Sức ngươi không bằng người, lúc ngươi giở thủ đoạn âm mưu hại người, chắc cũng từng nghĩ đến, ngươi là con của Yêu Hoàng? Cháu của Đông Hoàng? !”
“Ngươi thấy ngươi có xứng với thân phận đó hay không? Ngươi có xứng với bốn chữ thái tử Yêu tộc hay không? !”
“Chuyện cũ đã qua?”
“Các loại nhân quả như thế, sao ngươi có thể nói ra câu ‘chuyện cũ đã qua’?”
Khí thế Vân Tiêu hiên ngang, đanh thép, hai mắt dần dần trở nên đỏ như máu, không còn hình tượng tiên tử như lúc vừa xuất hiện, lộ ra dáng vẻ chết chóc.
“Ngươi vừa trải qua đại chiến, trên người còn có thương tích. Ngươi có thể làm ra chuyện hèn hạ vô xỉ nhưng Vân Tiêu ta thì không thể nhân lúc người gặp khó khăn mà làm ra chuyện đó được. Ta cho ngươi hai giờ hồi phục vết thương, hai giờ sau, tại trước cửa Yêu Hoàng Cung của ngươi, phụ hoàng và mẫu hậu ngươi cũng ở đó, chúng ta sẽ quyết một trận sinh tử, chấm dứt hận thù năm xưa!”
Vân Tiêu nói xong, chắp tay đứng trên không, hai mắt sắc lạnh, nhìn chằm chằm Thập thái tử không chớp mắt.
Yêu Hoàng Đế Tuấn cưỡi mây bay lên, thản nhiên nói: “Vân Tiêu tiên tử, bản tọa Đế Tuấn. Nếu gọi theo Thượng Thanh Chân Nhân, Vân Tiêu tiên tử nên gọi ta một tiếng sư thúc, cũng là hợp lẽ, không biết Vân Tiêu tiên tử thấy thế nào?”
Vẻ mặt Vân Tiêu tiên tử vô cùng kính cẩn, chắp tay hành lễ: “Đệ tử Tiệt giáo Vân Tiêu, bái kiến Yêu Hoàng sư thúc.”
Lời nói cử chỉ đều vô cùng đúng mực, nghiêm túc.
Đế Tuấn khẽ thở dài, nói: “Tiếng sư thúc này của ngươi, khiến ta cảm thấy hổ thẹn vô cùng.”
“Sư thúc có chuyện gì, cứ nói thẳng đi.”
“Chuyện của Ấu Mân năm đó, quả thật là sai lầm của nó, còn là một sai lầm vô cùng nghiêm trọng.”
Yêu Hoàng chậm rãi nói: “Chuyện này, lúc trước ở Tử Tiêu Cung, sư tôn ngươi cũng từng nhắc qua trước mặt ta; Ta từng nhận lời Thông Thiên sư huynh, sẽ dẫn Ấu Mân đến Bích Du Cung thỉnh tội! Chuyện này... mong Vân Tiêu sư điệt hiểu cho.”
Vân Tiêu chậm rãi nói: “Sư tôn trở về có kể lại chuyện Yêu Hoàng sư thúc và thẩm thẩm sẽ mang Ấu Mân đến thỉnh tội, nhưng ân oán nhân quả của năm đó, là cả nhà đệ tử chịu nỗi chết oan; cho nên ý sư tôn chưa hề quyết định thay đệ tử mà là hỏi đệ tử, chuyện đó định xử lý như thế nào.”
“Ngươi nói thế nào?” Yêu Hoàng trong lòng lặng lẽ thở dài.
“Đệ tử nói với sư tôn, thù hận sâu như bể, không đội trời chung. Đệ tử không muốn để người khác thay mình chấm dứt nhân quả này, cho dù là sư tôn đích thân ra tay, đệ tử cũng không muốn.”
“Đệ tử Vân Tiêu, với vị Lục Áp Đạo Quân trước mắt này có thù sâu như bể, quyết không đội trời chung, nếu không phải hắn vĩnh viễn mất đi, thì chính là Vân Tiêu ta thân mất đạo tan.”
“Quyết không đội trời chung!”
Vân Tiêu tiên tử đứng dậy, y phục bay bay, vẻ mặt nghiêm túc, lời lẽ đanh thép như kiếm, không gì lay chuyển được.
“Trong lòng đệ tử hiểu rõ, hắn là con của Yêu Hoàng sư thúc, là thịt đầu tim của thẩm thẩm. Nhưng mối thù này quá sâu, không thể tiêu tan được.”
“Dù cho thân này hóa thành tro bụi, cũng phải cùng hắn giải quyết cho xong!”
“Xin sư thúc hiểu cho, nếu sư thúc và thẩm không thể hiểu, hoặc là giáng tội, đệ tử cũng xin tự mình gánh chịu.”
Vân Tiêu nhẹ nhàng nói xong, cúi người hành lễ với Yêu Hoàng, một lúc mới ngẩng lên.
Những lời này của Vân Tiêu, đúng là kiên quyết vô cùng!
Mặc dù nhẹ nhàng, lễ nghĩa nhưng mà không chừa bất kỳ chỗ nào có thể cứu vãn được.
Hai người Yêu Hoàng và Yêu Hậu cùng thở dài một hơi.
Mắt Yêu Hậu Hi Hòa xoắn xuýt.
Những vị Thượng Cổ đại năng này, không có nhiều người không nói lý thật lòng.
Hai chữ nhân quả, cũng không có ai sẽ thật sự là không để tâm đến.
Trận chiến phong thần năm đó, Thập thái tử thân là thái tử duy nhất của Yêu tộc một mình bên ngoài, lấy một cái tên giả là Lục Áp tiến vào.
Mà chuyện năm đó thật sự chuyển biến xấu đến không thể cứu chữa được, mọi chuyện bắt đầu từ khi Lục Áp tiến vào, dùng Đinh Đầu Thất Tiễn Thư bắn chết Triệu Công Minh!
Xiển giáo đã hoàn toàn không còn đường lui nữa.
Tiệt giáo cũng đột ngột trở nên điên cuồng!
Mọi chuyện bẻ ngoặc sang hướng xấu nhất, ngay cả Thập Nhị Kim Tiên của Xiển giáo hợp sức ra tay cũng không thể áp xuống được, hơn nữa thực lực còn chênh lệch; cuối cùng Thánh Nhân phải tự mình xuất trận!
Mà Triệu Công Minh là đại ca của ba chị em Vân Tiêu; Tam Tiêu tiên tử tức giận xuống núi báo thù, lại bị mất đi hai người.
Nguyên nhân trong đó, suy cho cùng là do Lục Áp!
Hôm nay, Vân Tiêu sau khi bị trấn áp ở vách đá Kỳ Lân ngàn vạn năm, mới có thể thoát ra được.
Thập thái tử dùng tên giả Lục Áp trước kia, vẫn tiêu dao tự tại như vậy suốt bao năm trời!
Hôm nay kẻ thù gặp gỡ, lửa giận ngút trời!
Cho dù thân thành tro bụi, cho dù Yêu tộc đều muốn bảo vệ vị Thập thái tử này, Vân Tiêu cũng sẽ đối mặt đến cùng!
Không chết không thôi!
Hi Hòa thở dài, nói: “Vân Tiêu, thẩm hiểu tâm trạng của ngươi, cũng rất rõ ràng, đây là vướng bận lớn nhất của ngươi. Đại ca ngươi, hai em ngươi, trực tiếp hoặc gián tiếp chết dưới tay của Ấu Mân, ngươi muốn báo thù, cũng là điều dễ hiểu.”
“Vốn nên như thế!”
Hi Hòa bình thản nói: “Hai giờ sau, ta cho phép ngươi và Ấu Mân đấu với nhau một trận.”
“Có điều... có lời cần phải nói trước với ngươi.”
Ánh mắt Hi Hòa sầm xuống, bình thản nói: “Đại ca ngươi chết cần phải báo thù, nếu con ta chết, ta cũng sẽ báo thù cho nó.”
“Chuyện đúng hay sai, sớm đã rõ ràng. Nói nhiều thêm cũng không có ý nghĩa gì nữa; Thân là cha mẹ, bọn ta không thể để kết cục thảm khốc như vậy xảy ra, không can hệ đến việc đúng hay sai.”
Hi Hòa lại thở dài: “Vân Tiêu, ngươi phải hiểu rõ.”
Ấu Mân tuyệt đối không phải là đối thủ của Vân Tiêu, một khi giao đấu, chỉ có một con đường chết!
Điều này, trong lòng Yêu Hoàng Yêu Hậu đều rất rõ ràng.
“Chuyện xảy ra năm đó, quả thật là do Ấu Mân sai; bọn ta thân là người đứng đầu Yêu tộc, cũng không thể đảo lộn trắng đen. Thế nên mới nhiều lần thương lượng cùng với Thông Thiên sư huynh về chuyện bù đắp cho ngươi, cũng vì không muốn tổn thương hòa khí hai nhà.”
“Nếu ngươi nhất định muốn giết, bọn ta cũng sẽ mặc cho ngươi ra tay; dù sao cũng gây ra sai lầm trước, hiện tại lấy tính mạng bù lại nhân quả, cũng là nên làm. Nhưng, một khi Ấu Mân chết đi, thì sẽ trở thành nhân quả ân oán giữa Vân Tiêu ngươi và bọn ta, nói cách khác, cũng chính là ân oán giữa Tiệt giáo các ngươi và Yêu tộc bọn ta.”