Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 2639 - Chương 2637: Vân Tiêu Báo Thù

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 2637: Vân Tiêu báo thù

Phỏng chừng tinh thần bị phá hủy quá thảm, cơ thể lung lay, mơ hồ nhìn vòng quanh mới phát hiện bóng dáng Tả Tiểu Đa.

Chán nản lắc đầu: “Ta thua rồi.”

Không nói thêm lời nào thừa thải, tự giải trừ kết nối linh hồn với Hoàng hồ lô.

Trảm Tiên Phi Nhận tốt.

Nhưng Trảm Tiên Phi Nhận gặp được hồ lô ra từ một nguồn sẽ sinh ra phản ứng như vậy…

Đã vượt ngoài dự liệu của Thập thái tử từ lâu rồi.

Không tự mình trải qua loại chuyện này thì đánh chết đương sự cũng không dám tin!

Bảo bối như vậy bây giờ Thập thái tử không cần nữa, ừm, quan trong là không dám cần nữa!

“Dám cược dám nhận thua, dám chơi dám chịu, Thập thái tử quả là quang minh lỗi lạc, nói lời giữ lời.”

Tả Tiểu Đa mỉm cười nhận Hoàng hồ lô, sau đó lấy một viên Cửu Chuyển Kim Đan trong hồ lô ra, đưa cho hắn: “Đây là chút tấm lòng, đừng chê.”

Thập thái tử cười khổ, cũng không già mồm, thẳng thắn nhận kim đan nói: “Tả Tiểu Đa, mục đích từ đầu của ngươi chính là Trảm Tiên Phi Nhận nhỉ?” Tả Tiểu Đa cười cười, nói: “Quả thật là như vậy, đây là nhân quả không thể tránh được. Cho nên, trận đấu này nhất định phải có.”

Thập thái tử hừ một tiếng, nói: “Ngươi vừa đề xuất ra ước hẹn giao chiến, thì ta đã đoán ra được rồi... haizz, kỹ thuật không bằng người, thua cho người có khí vận lớn như ngươi, cũng không oan uổng lắm.”

Nói xong, ném linh đan vào miệng, ngồi xuống bắt đầu trị thương.

Đại Nhật Chân Hỏa có thể trị được nội thương, ngoại thương do Kim Ô thuần huyết gây ra, nhưng mà vết thương nghiêm trọng nhất trên người Thập thái tử đến từ tâm linh, đến từ tâm cảnh, mặc dù Cửu Chuyển Kim Đan không thể chữa được vết thương này nhưng nó có thể khiến Thập thái tử gia tăng tu vi, từ đó phục hồi tâm cảnh, hiện tại nó chính là linh dược tốt nhất rồi.

Tả Tiểu Đa cười lớn một trận, phong thái nghiễm nhiên, nói: “Không hổ là thái tử Yêu tộc, cầm lên được, buông xuống được.”

Câu này, mọi người đều âm thầm gật đầu.

Phong độ của Thập thái tử, quả thật là làm cho người ta phải khen ngợi.

Sai lầm duy nhất là, hắn vốn có thể tránh đi không cần tham chiến, thế mà lại ứng chiến.

Thứ nhất, biết rõ Tả Tiểu Đa có mưu đồ đoạt lấy bảo vật của mình, nhưng phụ hoàng, mẫu hậu có mặt ở ngay đây lại không hề ngăn cản, rõ ràng là xem như ngầm đồng ý, bản thân cũng tránh không khỏi việc này; thứ hai, hắn cũng có lòng tham, ôm một tia hy vọng may mắn, dù sao nếu như thắng thì sẽ chiếm được món hời lớn, dưới sự nhiễu loạn của lòng tham, biết rõ không nắm chắc phần thắng, cũng muốn cố gắng một liều một phen.

Tổng hợp tất cả các nhân tố lại mới có trận đấu sớm đã phân rõ thắng bại này đây.

Nếu không thì...

Hoàng hồ lô phía trước, Tả Tiểu Đa đã quyết tâm phải đoạt được, còn có một tầng nhân quả nho nhỏ phía trước, Thập thái tử bị Tả Tiểu Đa tìm cơ hội giết chết, đây dường như là chuyện tất nhiên...

Câu nói ‘tấm lòng nho nhỏ’ vừa nãy chắc là mang hai nghĩa rồi, nhất định là còn có ý khác nữa! ?

Đương nhiên, sau khi Tả Tiểu Đa điều tra một phen, trong lòng Thập thái tử sớm có cố kị cũng là điểm mấu chốt thỏa hiệp!

Dù sao thì vị Thiết Quyền công tử này trong truyền thuyết đã có tiếng là tính tình tàn nhẫn, thủ đoạn xảo quyệt, trong lòng mọi người đều hiểu cả.

Tên này nhất định sẽ không nhẹ tay đâu, hơn nữa vì đạt được mục đích, không từ thủ đoạn cũng là chuyện bình thường thôi, thêm tên này còn không biết xấu hổ... cực kì nguy hiểm.

Chi bằng sớm kết thúc, nhanh chóng kết thúc mới là thật...

Ngay lúc này...

Trên không trung truyền đến một giọng nữ, hờ hững nói: “Thập thái tử Yêu tộc, Ấu Mân thái tử. Ha ha, thật sự là ngưỡng mộ đã lâu, trước có Hồng Quân sau có trời, trước còn có Lục Áp Đạo Quân, thật là oai phong.”

Mọi người ngẩng lên nhìn.

Chỉ thấy một đám mây trắng lờ lững trên không trung, bỗng nhiên hóa thành bóng hình một người con gái, người đến y phục như tuyết, thanh lãnh, cao quý, tuyệt sắc thiên hương.

Tả Tiểu Niệm thấy người vừa tới, theo bản năng kêu lên: “Chị Vân Tiêu?”

Các vị Yêu Thần Yêu tộc ngẩng đầu, vẻ mặt mọi người đều sầm lại.

“Vân Tiêu tiên tử!”

Thập thái tử thở dài, nói: “Từ lần cuối cùng gặp gỡ đến giờ không có tin tức gì về tiên tử.”

Vân Tiêu cười cười với Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm trước, sau đó mới nói với Thập thái tử: “Lục Áp Đạo Quân, câu này phải ta nói với ngươi mới đúng, ngươi lặn mất tăm không có tin tức gì!”

Ánh mắt sắc lạnh, sắc mặt như sương, cả người tỏa ra khí lạnh, khí thế cứng cõi như thanh kiếm tuốt khỏi vỏ, nghiến răng nhả ra từng chữ một: “Nhiều năm trôi qua như vậy, ta ở đáy vách đá Kỳ Lân, ngày đêm cầu nguyện với trời. Cầu người cho Lục Áp Đạo Quân ngươi, không bị bệnh tật, không gặp tai ương, thọ mạng lâu dài! Cầu cho ngươi, không gặp phải kẻ thù địch, chết trong tay kẻ khác! Cầu cho ngươi được thuận buồm xuôi gió, mọi điều tốt đẹp, phải sống đến khi ta ra khỏi vách đá Kỳ Lân!”

Câu này, đều là những lời cầu mong tốt đẹp.

Nhưng khi nghe lại, ai cũng không khỏi rùng mình.

Bao gồm cả Yêu Hoàng Đông Hoàng và Yêu Hậu, sắc mặt đều trở nên thay đổi.

Từng câu từng chữ, nghe thì có vẻ như lời chúc tụng nhưng hận ý ẩn chứa bên trong như được khắc vào từng chữ một, khiến người ta phải rùng mình!

Đó là nỗi hận thấu xương mà đời đời kiếp kiếp cũng không thể nào dập tắt được!

Thập thái tử khẽ nói: “Vân Tiêu tiên tử cần gì phải như thế, mọi chuyện đã qua cả rồi.”

Vân Tiêu nở nụ cười lạnh lẽo, điềm nhiên nói: “Chuyện đã qua sao? Ta biết ngươi rất muốn cho qua mọi chuyện. Thế nhưng nhờ có ngươi, ta mới có thể ở dưới vách đá Kỳ Lân lâu như vậy, nếu không phải biết ngươi vẫn còn trên thế gian này, chỉ e là ta đã sớm phá nát đạo tâm, bản thân sụp đổ, thân chết đạo tan!”

“Nếu không phải trên đời này vẫn còn có ngươi, ta đã sớm chết dưới sự công kích mãnh liệt của đạo tâm rồi!”

“Chính vì ngươi vẫn còn sống, cho dù ta có thế nào, cũng không thể chết được!”

“Chính vì ngươi vẫn còn trên cõi đời này, cho dù là Thánh Nhân tề tựu, Đạo tổ đích thân đến, ta cũng sẽ không khoanh tay chịu chết!”

“Lục Áp!”

Vân Tiêu đột nhiên ngước đầu lên trời hô lớn, mây ùn ùn kéo đến, trời đất nhanh chóng tối sầm.

“Chắc ngươi vẫn còn nhớ, Triệu Công Minh chứ!”

“Chắc ngươi vẫn còn nhớ hai đứa em của ta mà hả!”

“Lục Áp!”

Bình Luận (0)
Comment