Ba hồ lô đang chiến đấu, một hồ lô đang nói chuyện…
Thập thái tử tức muốn bùng nổ, thất khiếu bốc khói!
Trên thế giới lại còn có những chuyện này!
Pháp bảo giao tu tính mạng mình không biết bao nhiêu năm lại không nghe chỉ dẫn của mình!
Rõ ràng hắn không biết mấu chốt ở đây, bây giờ tình huống này mới là bình thường.
Trảm Tiên Phi Nhận ẩn trong Hoàng hồ lô là một trong số vũ khí sắc bén giết chóc thời Hồng Hoang, Linh bảo Tiên Thiên cực phẩm khó thừa tải, càng khó chịu lực khí sát phạt.
Ngược lại, nếu Hoàng hồ lô không đưa Trảm Tiên Phi Đao ra, Trảm Tiên Phi Đao chỉ có thể là thứ có thể nhìn không thể đụng đến!
Mà Hoàng hồ lô ngoài Linh bảo cực phẩm Tiên Thiên còn có sinh linh Tiên Thiên, tự có ý thức.
Sao có thể lấy Trảm Tiên Phi Nhận ra đối phó anh em mình, anh em mình có sợ Trảm Tiên Phi Đao không là một chuyện, mình có lấy ra không lại là chuyện khác…
Mình cũng hy vọng bên mình nhanh thua, mình bị đánh bại, cùng đoàn tụ với ba anh em đối diện, không nghe lệnh, không có tiết tháo một chút mới được…
Xùy xùy xùy…
Một cây thương hiện rõ trong không khí, lao qua trong khói đen, ngay khi gặp mặt đã đâm một lỗ trường thương trong tay Thập thái tử, rồi xuyên qua đùi Thập thái tử, máu tươi đầm đìa, nhưng bị lửa ngăn lại ngay.
Thập thái tử thấy vậy không khỏi sợ hết hồn!
Thí Thần Thương?
Là Thí Thần Thương?
Trời đất ơi, sao Thí Thần Thương lại xuất hiện ở đây?
“Ta nhận thua! Ta nhận thua!”
“Nhận thua cũng không được, chưa đến hạn hai tiếng…”
“Còn sớm… tiếp tục tiếp tục!”
“Hôm nay anh em hồ lô ta hợp tác đánh nhau với thái tử của Yêu Hoàng, sao không viết thành một đoạn giai thoại!”
Sau đó thì thấy một hồ lô khác ló đầu ra, cẩn thận quan sát, hồ lô gia nhập cuối cùng này lại xuất hiện ở trạng thái ảo ảnh, bừng bừng phấn khởi, nói: “Cùng lên cùng lên đi, sao có thể thiếu ta được.”
Nhưng ảo ảnh kia vừa mở miệng, hai con kỳ lân đột nhiên xuất hiện hung hãn vào chiến cùng, hợp vây bốn bên.
Số người nói chuyện sau đó biến thành năm, năm hồ lô tụ họp nói chuyện.
Nhưng hồ lô của Thông Thiên giáo chủ phân thần, sinh ra cảm ứng chạy qua tham gia náo nhiệt.
Trong phút chốc, hồ lô mở hội vô cùng đông vui trong hồ lô.
Thập thái tử càng ngày bị ép xuống thế hạ phong, không có kỹ năng chống đỡ, càng không có sức đánh trả.
Thỉnh thoảng hồ lô của Thập thái tử vỗ tay reo hò: “Cố lên! Cố lên!”
Nhưng đối tượng nói “cố lên” của hắn không phải là Thập thái tử mà là kẻ địch của Thập thái tử…
Trận chiến này thật sự có thể xem là có lối riêng, rất thú vị!
Bất cứ cường giả thượng cổ thấy được cục diện thế này cũng sẽ rớt nước mắt đồng cảm.
Bốn hồ lô như thế này còn bắt tay với cây Thí Thần Thương, dù là Yêu Hoàng đích thân đến cũng chưa chắc có thể làm được gì.
Huống chi là Thập thái tử, còn là Thập thái tử bị pháp bảo nhà mình bỏ rơi.
Thập thái tử sống một ngày như một năm, chỉ cảm thấy từng giây từng phút đều đang bị đánh, nhịn không được gào lên thảm thiết: “Thời gian quy định là bao nhiêu? Ngươi nói nghe xem nào?”
“Hai tiếng.” Tiểu Bạch A nói.
“Bây giờ qua bao lâu rồi? Sắp kết thúc rồi nhỉ?”
“Bây giờ vẫn chưa đến nửa tiếng, ngươi chịu từ từ đi…”
Thập thái tử tuyệt vọng thập giọng gào lên, chỉ cảm thấy trước mắt tối đen.
Nói cách khách mình vẫn phải chịu đựng giày vò điên cuồng một tiếng rưỡi nữa… mới có thể được thả ra?
Mẹ nó…
Thập thái tử giơ một tay ôm đầu, một tay che đũng quần, gào lên bi phẫn: “Không cần dùng Thí Thần Thương được không? Ta không chống lại được!”
Nói xong ngồi xổm lên đất.
“Yên Thập Tứ, ngươi về đi, ở đây không cần đến ngươi nữa!”
Tiểu Bạch A hạ lệnh.
Yên Thập Tứ không cam tâm tình nguyện bay đi, hình thế mạnh hơn ngươi, người ta ở đây mở hội hồ lô, nào có chỗ cho mình chõ mõm vào.
Sau đó, quyền thuật chùy liên tục rơi lên người Thập thái tử, bắt đầu trận đấu điên cuồng chưa từng có trong lịch sử khiến người ta thấy được phải rớt nước mắt…
Đơn thuần là một bên đánh…
Thập thái tử như một quả bóng da, bị đánh qua đá lại, chưa đến một tiếng đồng hồ, cả người sưng phù thêm hai vòng…
Nhưng đám hồ lô nào quan tâm cái này?
Chúng cảm thấy vừa đánh vừa nói chuyện đã ghiền, rất thoải mái, thế là tiếp tục đánh, vừa nói chuyện vừa đánh rất thuận tay.
Cười khanh khách.
Chơi vui thật!
Bên ngoài.
Yêu Hậu Hi Hòa cau mày: “Ấu Mân có thể tự ra?”
Yêu Hoàng bĩu môi: “Ngươi nghĩ nhiều rồi… bên trong có ít nhất ba hồ lô… đang đánh nó, ngươi cảm thấy có thể ra được ư? Đây là bảo bối cực phẩm Thái Thanh Thánh Nhân nuôi dưỡng cả đời, đừng nói nó, dù là chúng ta vô ý rơi vào đó, muốn thoát thân cũng phải tính toán một phen…”
“Vậy há chẳng phải thua chắc rồi sao?”
“Lúc hắn bị tức giận đùng đùng thì đã thua rồi, ngươi phải cảm ơn người anh em Tiểu Đa không có ý muốn lấy mạng nó, nếu có ý đồ xấu, chết một trăm tám mươi lần cũng không thành vấn đề.”
Yêu Hoàng thở dài.
Yêu Hậu trợn trắng mắt: Nhóc con này có âm mưu tranh bảo bối con trai ta, ta lại phải cảm ơn hắn thủ hạ lưu tình…
Nghĩ nghĩ cũng thở dài.
Không thấy Thái Thanh Thánh Nhân và Thượng Thanh Thánh Nhân đều giao hồ lô ra rồi, con trai mình tính là gì?
Cuối cùng, hai tiếng đồng hồ trôi qua.
Tử kim hồ lô chợt rung lắc dưới ánh mắt mọi người.
Sau đó vang lên một tiếng phụt, Thập thái tử rơi xuống như vụt ra từ khoảng không nào đó.
Nhưng…
Ánh mắt chăm chú của mọi người run rẩy kịch liệt.
Thập thái tử ra ngoài mà người như quả bóng da, cả người sưng phù thêm mấy vòng.
Lăn tròn tự do trên đất, cả buổi trời chưa dừng lại.
Yêu Hâu mở to mắt nhìn quả bóng da lăn không tự chủ kia…
Đó, đó là con trai ta?
Con trai ta lại bị đánh thành thế này?
Mượt… như vậy…?
Ai đánh đây?
Ra tay cũng ác thật nhỉ?
Không đợi Yêu Hậu truy cứu, không để nàng bước lên bảo vệ con trai cưng, trong phút chốc Tả Tiểu Đa đứng ngoài hồ lô đợi kết quả đã ném ra một luồng sáng, một luồng Đại Nhật Chân Hỏa chợt đổ xuống người Thập thái tử, đối với Kim Ô mà nói, thứ này chính là thuốc thánh trị thương tốt nhất, thần dược bản mệnh vĩnh hằng.
Hơi nghiêng…
Cơ thể Thập thái tử dường như đã khôi phục trạng thái bình thường, đứng lên, chỉ có ánh mắt vẫn lờ mờ.