Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 2645 - Chương 2643: Cái Gọi Là Thanh Thiên, Cái Gọi Là Giải Thoát (3)

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 2643: Cái gọi là Thanh Thiên, cái gọi là giải thoát (3)

“Thế nên, cường giả thượng cổ cũng xuất hiện, muốn tranh giành một phần cơ hội thắng, hơn nữa dùng hết sức chấm dứt tất cả ân oán ở trước giai đoạn này, bởi vì đây đã là cơ hội cuối cùng rồi!”

“Bỏ qua lần này, đại đa số cường giả mạnh nhất đều phải lang thang trong vũ trụ vô tận, tương lai cũng không ai biết ai đặt chân ở chỗ nào, không còn cơ hội có ơn báo ơn có oán báo oán!”

“Những chuyện này mỗi một vị Thánh Nhân đều có thể thấy được, cái gọi là Thanh Thiên Kiếp đại khái cũng là như thế.”

“Từ đây Thanh Thiên tẩy sạch, không còn chư tộc tranh chấp; chỉ còn lại một tộc làm chúa tể, thời hoàng kim có thể kéo dài lâu.”

Tả Trường Lộ ung dung nói: “Quy luật chính là quy luật như thế này, vốn dĩ thực lực bên trong của loài người chúng ta... Thật sự không có bất kỳ sức mạnh nắm chắc nào để dám nói mình có thể trở thành người cuối cùng tồn tại.”

Lời nói này khiến cho đáy lòng mọi người đang ngồi đây mỗi người trở nên nặng trịch.

“Từ giờ trở đi không bao giờ... tồn tại cái gì là có cùng chí hướng nữa... Cái gì là bạn bè tộc khác... Bởi vì cuối cùng mọi người nhất định phải chiến đấu sống chết.”

“Cho dù là cha nuôi của Tiểu Đa... Nếu như cuối cùng, chỉ còn lại Vu tộc cùng Nhân tộc tranh nhau... Chắc chắn hắn cũng không có bất kỳ ý định rút lui nào!”

“Thật ra thì Thanh Thiên Kiếp này mở ra còn có một ý nghĩa và mục đích khác.” Tả Trường Lộ nói.

“Ý nghĩa gì?”

“Giải thoát.”

Tả Trường Lộ sâu lắng nói: “Giải thoát cho Thánh Nhân. Thánh Nhân là kẻ gắn bó mật thiết với Thiên Đạo không thể tách rời; nhưng lần Thanh Thiên Kiếp này, cho Thánh Nhân cơ hội đánh vỡ gông cùm xiềng xích... Thế nên, các Thánh Nhân là hưng phấn nhất, bởi vì, lần này bọn họ có thể tránh thoát được trói buộc.”

“Không cần trục xuất, Thánh Nhân sẽ tự mình rời đi. Bởi vì... Rốt cục cũng được tự do.”

Giọng điệu Tả Trường Lộ có phần giễu cợt.

Mọi người im lặng một trận.

Quả nhiên là có được có mất có vui có buồn... Sinh linh lầm than, nguy cơ huỷ diệt chủng tộc, đối với Thánh Nhân, lại là được tự do...

“Bây giờ khói lửa chiến tranh đã tiến đến gần bên này rồi!”

Tả Trường Lộ nặng nề nói: “Các ngươi cũng đều đã tu luyện ngàn năm ở trong Diệt Không Tháp, bản thân càng mạnh, trở thành người đứng đầu Nhân tộc... Như vậy, đến tột cùng tương lai Nhân tộc như thế nào, sẽ phải xem các ngươi rồi.”

Trong mắt Lý Thành Long, Long Vũ Sinh đều lộ ra ánh sáng.

Một đợt tu luyện ở trong Diệt Không Tháp, cũng không chỉ có đám người Lý Thành Long; tất cả thiên tài Nhân tộc, tất cả người được tuyển chọn lúc này, tất cả đều tu luyện đào tạo sâu ở trong Diệt Không Tháp.

Tu luyện đến giai đoạn hiện tại, căn bản có thể tăng lên cũng đã tăng lên, không còn cách nào để tiến bước nữa.

Về phần không thể tăng lên nữa, hiển nhiên cũng chỉ có thể để như vậy, có lẽ ở bên trong chém giết sống chết tàn khốc nhất, còn có thể hiểu thêm gì đó, nhưng nói đến chỉ tu luyện đơn giản để tiến bộ, căn bản đã là vô dụng.

Suy cho cùng, còn có hạn chế trong phương diện căn cốt tư chất, cho dù mỗi người có khát vọng mạnh như rồng như thế nào đi nữa, cuối cùng cũng không thể nào làm được tất cả mọi người trên thế giới này đều mạnh như rồng.

Đây chính là cực hạn của tư chất!

Đại đa số người tu hành đến giai đoạn Hợp Đạo, chính là dù như thế nào đều không thể tiến lên thêm một bước, càng nhiều người, đến Phi Thiên, đến Quy Huyền đã không có cách nào tiến bộ, đó cũng là cực hạn của tư chất!

Mà đối với người tu hành đã đạt đến cực hạn của thiên phú như vậy, ngươi miễn cưỡng cung cấp thần dược, tu sĩ cao giai dùng công lực tẩy rửa, giúp hắn đột phá giới hạn, chỉ là phí công, cũng là lãng phí tài nguyên.

Suy cho cùng, cho dù ngươi mượn sức mạnh bên ngoài đột phá chướng ngại trước mặt, đi đến giai đoạn tiếp theo, vẫn phải giẫm chân tại chỗ, loại gông cùm xiềng xiếc Tiên Thiên này, vẫn luôn luôn ở, một lần không qua được chính là lần nào cũng không qua được, trước mặt tình huống nguy hiểm đến mức này, lấy đâu ra cơ hội để ngươi tìm kiếm cơ duyên, ngươi không được, hiển nhiên có những người khác giỏi hơn, người nào được người đấy tiến lên!

Học sinh cao võ được tuyển chọn xuất thân từ Cao Võ Tiềm Long, Cao Võ Vân Đoan, Cao Võ Tổ Long trên Tinh Hồn, cùng với thiên tài Quân Phương, tổng cộng là hai mươi nghìn người đều tu luyện ở bên trong Diệt Không Tháp, mỗi ngày so tài đánh nhau tiếng kêu thảm thiết rung trời.

...

Thành Phượng Hoàng.

Tần Phương Dương ôm một cô bé trắng bóc trong ngực, trên mặt nở nụ cười ấm áp bước chậm ở trong sân trường.

Bên cạnh, học sinh các thầy giáo thấy thì dừng chân chào hỏi: “Chào hiệu trưởng Tần!”

“Tốt, tốt.”

Cô bé đang giãy dụa, cho nên thả xuống đất, nhưng ngay sau đó hai cái chân ngắn bé nhỏ đã bước ra, chạy thật nhanh trên mặt đất.

Mặc dù cô bé này chỉ có bốn tuổi thôi, nhưng cũng đáng yêu trắng trẻo đẹp đẽ, đã dần dần hiện ra hình thức ban đầu của một mỹ nhân tuyệt sắc.

Chính là con gái nhỏ của Hồ Nhược Vân và Lý Trường Giang, Lý Thanh Nguyệt.

Tuy nhiên ngay cả Hồ Nhược Vân và Lý Trường Giang cũng không biết là ——

Cô bé này, chính là Hà Viên Nguyệt chuyển sang kiếp khác.

Tần Phương Dương là người duy nhất biết chuyện này, cộng thêm là người trong cuộc, vẻ mặt tươi cười nhìn chăm chú vào cô bé chạy nhảy sung sướng dưới ánh mặt trời, thấy được một con mèo hoang lập tức rón ra rón rén vụng về tiếp cận để bắt, con mèo nhỏ chạy... Cô bé đang kêu to đuổi theo...

“Thật tốt.”

Tần Phương Dương nở nụ cười, nhìn Lý Thanh Nguyệt đang chơi đùa sung sướng, song ở sâu trong đáy mắt lại tràn đầy một mảnh cô đơn.

Ở trong nhẫn không gian của hắn, có một bình ngọc cực kỳ tinh xảo.

Bình ngọc chứa đựng một đóa hoa Bỉ Ngạn đẹp đẽ kiều diễm.

Một đóa hoa Bỉ Ngạn này đã nằm trong tay Tần Phương Dương năm năm!

Ánh mắt của hắn nhìn theo từ sau lưng, chiếu vào trên người Lý Thanh Nguyệt, nàng chơi đùa vui vẻ dưới ánh mặt trời, đây là tuổi thơ của nàng, đúng là không buồn không lo, không có bất kỳ lo âu phiền não, cũng là đoạn thời gian không có bất kỳ trách nhiệm áp lực nào.

Khoảng thời gian thuộc về nàng chỉ cần chơi và vui vẻ.

Tần Phương Dương đứng ở trong bóng râm, nhìn Lý Thanh Nguyệt dưới ánh mặt trời, khóe miệng lộ ra vẻ mỉm cười.

“Đã quá muộn!”

“Quá chậm!”

“Quá nhanh...”

Ở trong bóng râm, tia sáng len lỏi chiếu vào khuôn mặt anh tuấn của Tần Phương Dương, cực kỳ sặc sỡ, ánh sáng tràn đầy hỗn loạn.

Bình Luận (0)
Comment