Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 2646 - Chương 2644: Cái Gọi Là Thanh Thiên, Cái Gọi Là Giải Thoát (4)

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 2644: Cái gọi là Thanh Thiên, cái gọi là giải thoát (4)

“Rất muốn ở bên khi ngươi lớn lên...”

“Chỉ tiếc, ta không có thời gian.”

Trên mặt Tần Phương Dương hiện lên nhung nhớ sâu đậm, còn có tiếc nuối.

“Chú Tần, mau tới đây...” Lý Thanh Nguyệt kêu gọi liên thanh, âm thanh vô cùng véo von.

“Đến đây đến đây.”

Tần Phương Dương cười một tiếng, bước nhanh đi đến.

...

Buổi tối hôm đó.

Lý Trường Giang uống rượu trên bàn rượu, uống qua ba chén.

Tần Phương Dương lấy ra một tờ giấy bổ nhiệm, đặt lên bàn: “Trường Giang, chúc mừng ngươi, từ hôm nay trở đi, ngươi là hiệu trưởng Nhị Trung thành Phượng Hoàng.”

“Này... Đây là... Có ý gì?”

Lý Trường Giang tràn đầy mơ hồ trong lòng, không biết làm sao.

“Tối ngày hôm qua, bên Ngự Tọa gửi tin tức đến cho ta.”

Tần Phương Dương nhàn nhạt mà cười cười, nói: “Một trận đánh cuối cùng, sắp đến. Ta cần chạy đến bên tiền tuyến kia. Sau này, Nhị Trung thành Phượng Hoàng, ta giao toàn quyền cho ngươi.”

Lý Trường Giang và Hồ Nhược Vân nghe vậy rơi vào trạng thái ngây người một lúc.

Một trận đánh cuối cùng, sắp đến rồi?

“Chăm sóc Thanh Nguyệt.” Tần Phương Dương mỉm cười nói: “Chúng ta sẽ thắng lợi. Nhất định sẽ thắng!”

Trong mắt Lý Trường Giang hiện lên vẻ lo lắng, nói: “Nhưng mà... Ngươi vẫn luôn tìm kiếm kiếp sau của lão hiệu trưởng, ngươi vẫn chưa tìm được mà, thế mà đã...”

Tần Phương Dương cười khổ một tiếng: “Tất cả đều là vận mệnh, không tìm nữa. Tất cả phải tạm gác lại chờ kết thúc trận chiến rồi nói sau. Haizz, thật ra thì coi như bây giờ tìm được, cũng có thể làm gì, chỉ là tăng thêm phiền lòng mà thôi.”

“Nếu như kết thúc trận chiến ta còn có thể sống được...”

Tần Phương Dương nỗ lực nở ra một nụ cười hòa nhã, đột nhiên một cảm giác chua xót từ đáy lòng tự nhiên bắt đầu tuôn ra, hắn dừng một chút, nỗ lực kìm chế chính mình, nói sâu xa: “Nếu như kết thúc trận chiến ta còn có thể sống được... Thì còn nói tiếp, nếu mà ta chết đi... Vậy thì không cần nói gì nữa cả.”

“Trường Giang, không cần nói gì nữa, tối nay, ngươi cùng ta... Không say không ngừng!”

Dứt lời, Tần Phương Dương xúc động nâng chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch.

Trong chớp mắt, bánh xe thời gian đã lăn đến nửa đêm, Lý Trường Giang lượng rượu không bằng đã say đến ngất đi rồi.

Tần Phương Dương lặng lẽ đứng dậy, tất cả bọc hành lý cũng đã sớm chuẩn bị xong, sắp xếp ở trong nhẫn không gian.

Cái gì nên sắp xếp, tất cả cũng được sắp xếp xong từ sớm.

Thời gian mấy năm nay, hắn chỉ là trên hiệu trưởng danh nghĩa, tất cả sự việc vẫn do Lý Trường Giang quản lý như cũ, chịu trách nhiệm vận hành trường học; Tần Phương Dương ở trường học có tác dụng giống như là hộ pháp trấn giữ.

Hôm nay hắn ra đi, cũng sẽ không ảnh hưởng đến sự vận hành của trường học một chút nào, càng sẽ không bị rối loạn.

Mới vừa mở cửa, bỗng nhiên một âm thanh tiếng vang lên: “Bây giờ đi luôn sao?”

Người nói chuyện là Hồ Nhược Vân.

Tần Phương Dương không quay đầu lại, nói: “Ừ.”

“Ta có một câu muốn hỏi ngươi.” Hồ Nhược Vân nhẹ giọng nói: “Thanh Nguyệt, có phải... là kiếp sau của lão hiệu trưởng hay không?”

Tần Phương Dương nhàn nhạt cười, nói như chém đinh chặt sắt: “Không phải!”

Hai người không nói gì một lúc lâu.

Qua một hồi lâu nữa, Hồ Nhược Vân đưa ra một cái nhẫn không gian: “Tất cả trong này là đặc sản thành Phượng Hoàng, lá trà, ăn vặt, còn có các loại huy hiệu trường Nhị Trung..., trong đó có của ngươi, cũng có mấy người Tiểu Đa Thành Long bọn họ, đều có ghi tên cả, ngươi giao cho mỗi người theo tên... Thầy Tần, lần này đi nhất định phải cẩn thận, chờ mong có ngày đoàn tụ.”

Tần Phương Dương giơ tay nhận lấy nhẫn, cười ha ha một tiếng: “Nếu ta không chết, nhất định trở lại làm hiệu trưởng một lần nữa!”

Lời còn chưa dứt, cũng đã đẩy cửa ra, lóe lên một cái thân cũng đã ở trên không!

Hồ Nhược Vân bước nhanh đuổi theo.

Chỉ thấy trên bầu trời, một vòng trăng tròn nhô lên cao, ánh trăng rực rỡ toả khắp toàn bộ thế giới trần gian!

Tần Phương Dương đứng nghiêm trên không, đắm chìm trong ánh trăng rực rỡ đầy trời.

“Nhất định phải cẩn thận!”

Hồ Nhược Vân vẫy tay.

Trên bầu trời, khuôn mặt Tần Phương Dương nghiêng hướng về phía Hồ Nhược Vân, chỉ thấy nụ cười bình tĩnh, đầy bình yên và lạnh nhạt.

Hắn vẫy vẫy tay, thân thể như một trận gió mát, bay lên trời cao như diều gặp gió, giống như vọt lên trên mặt trăng.

Dưới một mảnh ánh sáng rực rỡ chiếu rọi tờ trăng tròn, Tần Phương Dương hóa thành một cơn gió mạnh, bay đi gấp gáp.

Ánh trăng như nước kia, vẫn luôn chiếu sáng hắn.

Hắn đi tới chỗ nào, ánh trăng theo đến chỗ đó.

Hồ Nhược Vân sững sờ nhìn trăng sáng nhô lên cao.

Ánh sáng rực rỡ vô kể, vẩy khắp ngàn dặm núi sông.

Cơn gió mạnh lướt qua, tràn đầy cửa ải mấy lần.

Nàng đột nhiên nhớ lại bài thơ năm đó hiệu trưởng cũ viết.

Chí hướng cả đời nam nhi, đánh một trận ở hùng thành;

Đảm nhiệm gánh nặng nước nhà, sao lại chỉ có nữ nhi tình;

Sau khi ly biệt hôm nay, lênh đênh nơi chân trời;

Lòng này như trăng sáng, hàng đêm chiếu đường người đi.

...

Tần Phương Dương đi vội một đường ở dưới ánh trăng, bỗng nhiên khi đến đỉnh Phượng Hồi Đầu, thân hình đột nhiên hiện ra.

Xoay người, nhìn sâu một cái về thành Phượng Hoàng phía sau mỗi nhà đều sáng đèn.

Trong lòng, lưu luyến khôn kể.

Ngẩng đầu, nhìn một chút trăng tròn trên bầu trời.

“Lòng này như trăng sáng, hàng đêm chiếu đường người đi. Thiên Thiên, ta rất nhớ ngươi.”

Tần Phương Dương nỉ non một tiếng nặng nề, đưa tay lấy ra một đóa hoa Bỉ Ngạn từ trong lòng ngực, đặt ở trước mắt nhìn một lúc lâu.

Cuối cùng thở dài.

Chợt vận công một phát, một tiếng bịch giòn vang, bình ngọc có tính chất đặc biệt, độ cứng cáp có thể so với Huyền Kim vang lên tiếng vỡ vụn, theo đó hoa Bỉ Ngạn trong bình cùng nhau hóa thành phấn vụn đầy trời, rơi vãi khắp Phượng Hồi Đầu.

“Trận chiến lần này, thập tử vô sinh, tình thâm duyên mỏng, ta làm chồng cũng không làm gì được! Thiên Thiên, ta đi!”

Dưới ánh trăng, Tần Phương Dương cũng không quay đầu lại, khẽ kêu một tiếng, xé rách không gian, thân hình chợt lóe rồi biến mất.

...

Trong không gian xa xôi.

Đa Bảo cầm kiếm chỉ hướng cổ họng Nhiên Đăng Phật Tổ xa xa, thản nhiên nói: “Quá khứ, chuyện năm đó, hôm nay ngươi có từng hối hận?”

Nhiên Đăng thản nhiên nói: “Quá khứ tức là đã trải qua, chuyện cũ đã qua rồi, có gì mà hối hận?”

“Như thế, lợi dụng một thi của ngươi chống đỡ nhân quả của đệ tử Tiệt giáo ta năm đó, thì như thế nào?”

“Nếu thua trận, hiển nhiên là không gì không thể.”

Sắc mặt của Nhiên Đăng, ngoài buồn khổ còn thêm ba phần cô đơn.

Một thi chết đi đại biểu cho cả đời này rốt cuộc muốn đạt đến thánh vị là vô vọng!

Bình Luận (0)
Comment