Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 2647 - Chương 2645: Cái Gọi Là Thanh Thiên, Cái Gọi Là Giải Thoát (5)

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 2645: Cái gọi là Thanh Thiên, cái gọi là giải thoát (5)

Nhưng mà nay hắn thua ở trong tay Đa Bảo đã là sự thật, không muốn nhận nhưng cũng chỉ có nhận lấy.

Bên cạnh, tất cả đám người Vân Tiêu, Quy Linh, Ô Đương, Ô Vân đều có vẻ mặt sung sướng.

n oán trước kia, hôm nay rốt cục có thể lấy lại công bằng, có một kết thúc.

Ban đầu Nhiên Đăng đang ở Xiển giáo, lòng lại hướng về Tây Phương, ở trong các vị đệ tử Xiển giáo vào Phương Tây, Nhiên Đăng chính là người có quyết tâm lớn nhất!

Vì vậy cũng đạt được địa vị Quá Khứ Phật Tổ trong Tam Thế Phật!

Vô số đệ tử Tiệt giáo, trực tiếp hoặc gián tiếp chết thảm ở trong tay Nhiên Đăng.

Hôm nay, rốt cục giải quyết xong nhân quả.

Nhìn Tam Thế Phật rời đi, ngoài sự sung sướng tận trời, vẫn có không cam lòng: “Tại sao không dứt khoát giết hắn? Bằng tu vi của hắn, chỉ làm một Thiện Thi của hắn chết, chưa nói đến việc chưa đủ để hết giận, chỉ việc có lẽ hắn vẫn sẽ gây sóng gió trong lượng kiếp lần này như cũ thì rất không đáng.”

Đa Bảo giao hai mươi bốn viên Định Hải Thần Châu và Lạc Bảo Kim Tiền đang cầm trong tay cho Vân Tiêu, nói: “Ngươi cầm lấy những thứ này.”

Ngay sau đó mới giải thích: “Làm một Thiện Thi của hắn chết, đã là cực hạn đối với chúng ta, dù sao hắn vẫn là Quá Khứ Phật Tổ của Tây Phương giáo, làm quá mức, sẽ khiến cho Tây Phương giáo cùng nhau phản công... Nhưng chúng ta không giết, vẫn có quá nhiều người sẽ không bỏ qua hắn như cũ, những năm gần đây Nhiên Đăng tạo ra nhân quả, thật sự không ít, để người khác đi ra tay, tốt hơn một chút.”

“Đại kiếp vừa mở ra đã đánh chặn đường một trong Tam Thế Phật của Tây Phương giáo, ta thật sự lo lắng về biến số không thể dự đoán mà sư tôn mang đến, Thanh Thiên Kiếp lần này, kiếp số cuốn đi tất cả chư tộc, ta càng muốn biến số ít hơn một chút, không nên ở giai đoạn khởi đầu của lượng kiếp lần này đã phát ra chuyện cực đoan.”

Đa Bảo thở dài, hắn cũng là một trong Tam Thế Phật Tây Phương giáo, thân từng đã là bây giờ phật, gần như chính là kẻ tiếp cận Thánh Nhân nhất, chỉ có tồn tại ở đẳng cấp như vậy, mới có thể hiểu rõ được sau khi làm xong hết thảy, để rửa sạch tội nghiệt mà Tiệt giáo vốn dĩ mắc phải là một việc khó khăn đến mức nào!

Chính bởi vì hiểu được, thế nên tại lúc này, hắn thật lòng không muốn lại trêu chọc bất kỳ nhân quả nào vì Thông Thiên giáo chủ, vì Tiệt giáo nữa.

Làm đại sư huynh quản lý Tiệt giáo, cho dù là chấm dứt trải qua nhân quả, cũng phải kiềm chế, trừ khi là làm việc có chủ đích, hơn nữa phải nhớ thu tay lại, một khi trở thành tử thù sẽ thành tử thù với cả Tiệt giáo, mà ở dưới Thanh Thiên Kiếp này tất nhiên là không chết không thôi, đến chết mới ngừng!

“Để tay lên ngực tự hỏi, bây giờ ta càng muốn... sau khi giải quyết hết nhân quả trước kia, lập tức... Rời đi thế giới này cùng sư phụ, các sư đệ các sư muội, không hề gây ra bất kỳ chuyện rắc rối nào nữa.”

“Thử nghĩ, đảo Bồng Lai, đảo Kim Ngao, đảo Vân Lai, ba đảo tập hợp, chở một đám người từ trên xuống dưới của Tiệt giáo, đi khỏi thế giới này, rong chơi ngân hà, đó là chuyện sung sướng đến mức nào!”

Đa Bảo thổn thức một tiếng, nói: “Nhiều năm như vậy trải qua... Vẫn luôn tính kế tính đi tính lại, thật là là quá mệt mỏi.”

Hắn nhìn trời sao vô tận, thở dài một tiếng: “Những năm này của sư huynh, trong lòng mệt mỏi rồi, Vân Tiêu.”

Một đám đệ tử Tiệt giáo, tất cả đều yên lặng không nói gì, trong ánh mắt tất cả thấy chợt hiện nước mắt.

Đúng vậy, thật... Quá mệt mỏi!

Vân Tiêu yêu quý cầm lấy Định Hải Châu trong tay, nhưng chẳng thèm ngó tới bảo bối tuyệt thế Lạc Bảo Kim Tiền.

Cúi đầu nhẹ giọng nói: “Đợi lần sau nhìn thấy Tiểu Đa, ta cho hắn Lạc Bảo Kim Tiền và hai mươi bốn viên Định Hải Châu, những bảo vật này hẳn là hắn cần dùng đến.”

Bây giờ nàng thật sự hoàn toàn không thèm để ý đến những bảo bối này, chẳng đặt vào trong mắt chút nào, chỉ có xúc cảnh thương tình.

“Đúng vậy, cho Tiểu Đa sư đệ là một biện pháp tốt.” Đa Bảo mỉm cười ấm áp, nói: “Xem ra Vân Tiêu sư muội có cái nhìn không tệ đối với thằng nhóc này.”

Vân Tiêu mỉm cười: “Sao lại chỉ có không tệ, đừng nói chuyện hắn cứu ta ra khỏi vách đá Kỳ Lân, chỉ nói lúc trước ta đi Yêu Hoàng cung tìm Lục Áp báo thù, cũng là hắn cố gắng ngăn lại ta giết chết Lục Áp... Tránh khỏi một phần nhân quả lớn bằng trời.”

“...”

Đa Bảo hít vào một hơi, một cái tay đỡ lấy cái trán, cười khổ không dứt: “Ngươi lại thật sự một thân một mình đi Yêu Hoàng cung... Hơn nữa còn là muốn một mình đấu với Lục Áp ngay trước mặt Yêu Hoàng... Ôi... Sao ngươi không đợi một chút? Chúng ta đi cùng nhau, dù sao cũng có thể phối hợp với nhau... Một mình ngươi đi rất mạo hiểm!”

“Cho dù Yêu Hoàng không tự hạ giá trị chính mình, lấy lớn đánh nhỏ, nhưng mà Lục Áp kia hiệu lệnh một tiếng, yêu chúng cùng nhau tấn công, ngươi có mấy cái mạng để có thể trở về?” Đa Bảo trách móc.

Vân Tiêu cười ngu ngơ: “Lúc ấy bị thù hận làm mờ mắt, thật sự là không nghĩ nhiều như vậy... Sau khi gặp qua sư tôn ở Bích Du Cung, cuối cùng cảm giác hiểu rõ nhân quả, một ít phẫn uất bị đè ép nhiều năm như vậy đột nhiên bắt đầu khởi động, hẳn là rốt cuộc cũng không khắc chế được nữa...”

“Nhất thời đầu nóng lên, đã xông đến...”

“Dưới lượng kiếp, luôn bụi mê đầy trời làm đầu óc hỗn loạn, sau này nhất định phải suy nghĩ nhiều, nhất định không thể làm việc thô lỗ như vậy.”

Đa Bảo dạy dỗ: “Bây giờ Yêu tộc liên lụy đến rất nhiều thứ liên quan... Tiệt giáo chúng ta ở trong lượng kiếp chỉ để hiểu rõ nhân quả, còn có biện pháp cuối cùng để ứng đối Thanh Thiên Kiếp, không cần thiết tham dự Thanh Thiên Kiếp quá sâu, nhưng nếu như giết Thập thái tử Lục Áp, chỉ sợ thật sự cũng bị rơi vào đó.”

Vân Tiêu cúi đầu nghe dạy.

“Đi thôi, chuyện tiếp theo, đi tìm Nghiễm Thành Tử tính sổ, chấm dứt nhân quả thù cũ.”

“Được.”

“Tìm xong Nghiễm Thành Tử, lại đi tìm Cụ Lưu Tôn, hắn còn đáng hận hơn so với Nghiễm Thành Tử.”

“Về phần ba người Từ Hàng, Văn Thù, Phổ Hiền coi như xong, nhưng cũng phải bắt bọn họ thả lại các sư đệ bị nô dịch mới được!”

“Vâng!”

Chúng đệ tử Tiệt giáo, hóa gió mà đi.

...

Bên kia, Nguyên Thủy Thiên Tôn ngồi trên Cửu Long Trầm Hương Liễn, đi đến Bích Du Cung.

“Ta muốn rời đi, có muốn đi theo không?”

Thông Thiên nhăn mặt cau mày, nói: “Ta còn cần hoàn thành một ít nhân quả, sẽ hơi kéo dài thời gian một chút.”

Bình Luận (0)
Comment