“Nhân quả gì?”
“Ngươi có thể không trợn trắng mắt không?”
“Ngươi quan tâm quá nhiều!”
“Giống như ngươi dường như lúc nào cũng đánh anh em mình trừ khi ngủ, quả thật không cần phải bận tâm gì?”
“Đó là Lão đại đánh ngươi, liên quan gì đến ta?”
Thông Thiên hừ một tiếng, nói: “Lúc gần đi Lão đại để lại tờ giấy, để cho ta tìm ngươi tính sổ! Sao lại không liên quan?”
Vừa nói vừa hả hê lấy ra tờ giấy.
Nhưng mà trong nháy mắt mở ra nhìn vào lại như bị sét đánh.
Nguyên Thủy cười lạnh ở một bên: “Lão đại để lại thư nói cái gì?”
Hai tay Thông Thiên run rẩy, đột nhiên hét lên một tiếng, đánh nát bấy tờ giấy, lớn tiếng: “Lão thất phu! Đừng để cho ta gặp lại được ngươi! Ta cùng ngươi không chết không ngừng, đến chết thì thôi!”
Thật là giận đến điên rồi!
Thánh Nhân đạo hạnh chục triệu năm, thế mà bị một tờ giấy trống không mạnh mẽ đánh bại!
Đúng vậy, chính là tờ giấy trống không không có một nội dung!
Phía trên vốn là tám chữ to rồng bay phượng múa ‘Chuyện trước kia, đi tìm lão Nhị', không biết lúc nào đã biến mất không thấy!
Nguyên Thủy cười lạnh: “Ta đã nói là ngươi vu khống rồi!”
Thông Thiên giận sôi lên!
Nhiều năm như vậy, cái gì cũng thay đổi, chỉ có tình huống trong ba người chính mình lúc nào cũng chịu thiệt này là luôn luôn không thay đổi!
“Ngươi muốn đi... Không mang theo những đứa đồ tử đồ tôn của ngươi sao?”
“Dây dưa ân oán, chỉ có rải rác mấy người là có thể mang đi.”
“Nhưng dù sao cũng mang đi một ít, bằng không truyền thống của các ngươi kéo dài sao được?”
“Tất nhiên phải mang, nhưng là Tiệt giáo của ngươi... Định như thế nào?”
“Đa Bảo muốn gắn liền Tam Đảo thành một vùng, làm nơi để ngày sau rong chơi ngân hà.”
“Cũng là có ý tưởng, song nhân quả ngươi đã nói... Chính là... chuyện liên quan đến ba tộc Thượng Cổ?”
“Không sai.”
“Ừ, hai giáo Xiển Tiệt, nhân quả đã hoàn thành hết... Rất nhiều năm tháng ma luyện này, còn có cái gì mà không nhìn ra? !”
“Phượng Hoàng Tộc dường như đã có tính toán ở trên người cô bé kia, trong khoảng thời gian này Tiệt giáo của ta được Tiểu Đa giúp đỡ rất nhiều, nhân quả rất nhiều; tất nhiên ta phải nhìn xem... Phượng tộc này, rốt cuộc đang làm cái gì.”
“Thời khắc quan trọng, ngươi sẽ ra tay?”
“Ngươi nói sai rồi, chưa chắc là thời khắc quan trọng, tùy thời tùy chỗ, cũng có thể ra tay.”
“Tùy ngươi.”
Nguyên Thủy không nói năng rườm rà thêm, xoay người đi thẳng, khoảnh khắc thân thể bay lên Cửu Long Trầm Hương Liễn kia, rốt cục dừng lại.
Sau một lúc lâu than thở một tiếng.
“Thông Thiên.”
“Đến ngay đây.”
“Một khi rời đi thế giới này, không gian mịt mờ vô tận... Chưa chắc có ngày gặp nhau nữa. Ngươi, cẩn thận nhiều hơn, gặp chuyện, suy nghĩ nhiều hơn; nghiên cứu kỹ hơn với Đa Bảo, không cần thiết cố chấp khư khư.”
“Vâng, nghe theo Nhị huynh dạy bảo.”
“Tiệt giáo của ngươi được xưng là có dạy dỗ không phân biệt, không phân biệt thì ngươi làm được, làm rất tốt, nhưng hai chữ dạy dỗ, còn xa ngươi mới có thể làm được. Nhân quả thiên đạo, ác giả ác báo, quả báo khó chịu... Tự giải quyết cho tốt.”
“Vâng.”
Nguyên Thủy gật đầu, cũng không nói thêm nữa, mà Cửu Long Trầm Hương Liễn chậm rãi rời khỏi mặt đất, chợt từ bên trong Cửu Long Trầm Hương Liễn có một hồ lô nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Đó là một cái hồ lô có ánh sáng tím khắp cả người, lộ vẻ cao quý.
“Ta cũng có ràng buộc nhân quả với thằng nhóc kia, nhưng chỉ dừng lại ở trong cái hồ lô này, ngươi chuyển giao thay ta đi. Ban đầu ta thấy cái mình thích là thèm, lấy được viên hồ lô này, cũng là thiếu một phần nhân quả với Hồ Lô Đằng, cho đến ngày nay... Hiểu rõ nhân quả, không tiếp tục liên quan tại thế giới này nữa vậy.”
Bên này Thông Thiên vừa mới đón lấy cái hồ lô kia, Cửu Long Trầm Hương Liễn đã biến mất ở trong trời sao mịt mờ.
Tay Thông Thiên giáo chủ nâng hồ lô, đứng ở cửa Bích Du Cung, nhưng lại hiện ra vẻ buồn bã như mất gì.
Hắn biết, lần này Nhị sư huynh, cũng chỉ là đến tạm biệt.
Hôm nay chào tạm biệt, ngày sau khó có cơ hội gặp lại.
Nhưng là trong lòng cũng vui vẻ cho mình, cho Ngọc Thanh cùng Thái Thanh.
Bởi vì... Một khi hôm nay thoát được, là thật sự tránh thoát trói buộc của Thiên Đạo!
Từ nay trời cao mặc chim bay, biển rộng mặc cá vẫy!
“Nhị huynh chú ý giữ gìn sức khoẻ!”
Thông Thiên nhẹ giọng nói: “Tương lai... Chúng ta nhất định sẽ có ngày gặp lại... Đừng quên các ngươi còn nợ ta đấy, còn chưa trả ta, ràng buộc giữa ba người chúng ta, không chết không thôi, đến chết mới ngừng lại...”
Trong trời không.
Đã sắp đến núi Côn Luân, trên mặt Nguyên Thủy lộ ra một tia mỉm cười khó hiểu: “Ngây ngô, một câu nói nói đi nói lại, cho là ta không nghe rõ sao...”
Tiên động Ngọc Hư.
Ba người Từ Hàng, Văn Thù, Phổ Hiền mặc trang phục thường ngày như cũ, lại xuất hiện tiên phong đạo cốt, xuất trần thoát tục.
Cửu Long Trầm Hương Liễn dừng lại.
Nhưng Nguyên Thủy không đi xuống, cách rèm nhìn ba đồ đệ của mình, không nói một lời.
Ba người cùng nhau lạy ngã xuống đất: “Bái kiến sư tôn.”
Nguyên Thủy vẫn không nói một lời.
Ba người quỳ ba lần dập đầu chín cái, dập đầu mặt đất vang động thùng thùng.
Từ đầu đến cuối, Nguyên Thủy ngồi trên Trầm Hương Liễn, một chữ cũng không nói.
Rèm khẽ tung bay.
“Hôm nay đệ tử... Tạm biệt sư tôn.”
Nước mắt ba người rơi như mưa: “Sau này ngân hà mịt mờ, trông mong chư thiên, đệ tử không thể hầu hạ dưới gối, là đệ tử bất hiếu. Sư tôn!”
Bên trong Trầm Hương Liễn, hoàn toàn yên tĩnh như cũ.
“Sư tôn!”
Ba người quỳ thẳng không đứng dậy.
Lại qua một hồi lâu sau, rốt cục Nguyên Thủy lên tiếng.
“Đi đi, sau này phải sống tốt.”
“Vâng, sư tôn. Cảm ơn sư tôn!”
“Để lại Cụ Lưu Tôn cùng Nhiên Đăng cho ta.”
“Vâng.”
Ba người quỳ trên mặt đất, lá gan to lên nói: “Sư tôn, đệ tử... Muốn nhìn lại mặt sư tôn một lần nữa. Xin phép sư tôn cho đạt được ước nguyện.”
Nguyên Thủy ung dung nói: “Thấy thì như thế nào? Không thấy thì như thế nào?”
Im lặng một hồi lâu, nói: “Rời đi! Rời đi! Rời đi!”
Vẻ mặt ba người bi thương, nhưng thấy rèm Trầm Hương Liễn không có chút ý bay lên nào là biết ý sư tôn đã quyết, không thể làm gì khác hơn là dập đầu mấy lần, lúc này mới đứng dậy.
“Đệ tử xin ra về, ngày sau sớm chiều đều sẽ thận trọng, suốt đời chỉ mong sư tôn sống lâu, vạn sự an khang....”
Ba người cẩn thận bước đi, hồi lâu mới rời khỏi Ngọc Hư Cung.
Ở một khoảnh khắc bóng dáng ba người sắp biến mất, Nguyên Thủy rốt cục hiện thân trên trời, nhìn ba bóng dáng ở xa kia giờ đã hóa thành chấm nhỏ.
Ánh mắt vô cùng xa xăm.