Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 2649 - Chương 2647: Lại Bị Bỏ Rơi

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 2647: Lại bị bỏ rơi

Ở phương xa, thân thể ba người Từ Hàng đột nhiên chấn động, đột nhiên dừng lại ngay ở đám mây, xoay người quỳ gối: “Sư tôn!”

Vội vàng ngẩng đầu nhìn lại.

Nhưng thấy mây mù bay lên phía trước, cả núi Côn Luân, tất cả đều biến mất không thấy gì nữa.

Ba người không khỏi buồn bã từ trong lòng, nước mắt rơi dài.

...

Nhiên Đăng Phật Tổ thê thê thảm thảm đi về hướng Tây Phương, nửa đường gặp được Cụ Lưu Tôn Phật chạy đến cứu viện, hai người gặp nhau, trăm mối cảm xúc ngổn ngang, tất cả đều thổn thức không dứt, cùng nhau đi hướng Tây Thổ.

Bỗng nhiên, phía trước một đám mây yên tĩnh đột nhiên bắt đầu khởi động,.

Một Đạo Nhân áo trắng, đi chậm rãi từ giữa đám mây yên tĩnh, tất cả những người đều còn lại đều xếp thành một hàng ở bên cạnh, đều là thập toàn tiên nhân của Xiển giáo.

Đạo Nhân áo trắng cầm đầu chậm rãi mở mắt, mắt thấy hai người, thản nhiên nói: “Hai vị Phật tổ, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ!”

Hai người nghe vậy dưới, sắc mặt đại biến cùng lúc.

Kể từ khi phản bội Xiển giáo, vị trước mắt này, chính là bóng đè cả đời của hai người, chẳng bao giờ thay đổi.

Từ ngày rời đi đó trở đi, Thánh Nhân Ngọc Thanh Nguyên Thủy đã không còn gặp lại hai người này.

Nhiều năm như vậy trôi qua, mặc dù trên mặt không nói, nhưng theo thời gian đổi dời, tảng đá lớn đè ép trong lòng càng ngày càng được buông lỏng.

Theo bản năng cho là Nguyên Thủy là bề trên rộng lượng, chỉ sợ đã sớm bỏ qua chuyện này, suy cho cùng Thánh Nhân lười so đo những chuyện nhỏ nhặt này, cũng có thể hiểu...

Trăm triệu không nghĩ tới là lần này Thanh Thiên Kiếp phủ xuống, lại gặp được ở chỗ này.

Hơn nữa câu nói đầu tiên khi gặp mạt, lại là câu nói như đâm vào tim như vậy!

Hai vị Phật tổ, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ!

Lời ấy lọt vào trong lỗ tai Nhiên Đăng, tự động chuyển thành một ý tứ khác: Đào góc tường của ta, đào vui vẻ không?

Nhiên Đăng chắp tay cúi chào: “Sư huynh.”

Nguyên Thủy chậm rãi lắc đầu: “Không nhận nổi, không nhận nổi.”

Nhất thời sắc mặt Nhiên Đăng đau khổ.

Còn lại Cụ Lưu Tôn Phật chậm rãi quỳ gối: “Sư tôn!”

Nguyên Thủy chậm rãi lắc đầu: “Không dám, không dám.”

Cụ Lưu Tôn Phật quỳ thẳng không đứng dậy nổi.

Nguyên Thủy nhẹ nhàng nói: “Kiếp số mở ra, ta vứt bỏ thời đại hỗn loạn đen tối lần này để đi; lần này đi, không trở về nữa. Giờ phút sắp chia tay, đáy lòng quanh quẩn một chút nhớ thương, nhưng lại khó có thể cởi bỏ, đặc biệt đi đến để chấm dứt nhân quả với các ngươi, mong không còn ràng buộc mâu thuẫn lẫn nhau nữa, chỉ thế thôi.”

Nhiên Đăng thở dài.

Hắn nên sớm nghĩ đến việc này.

Thanh Thiên kiếp lần này, với chúng sanh mà nói, đều là kiếp số cả; nhưng với Thánh Nhân mà nói, thì đây chính là giải thoát.

Thanh nhân và thiên đạo cùng tồn tại, mãi mãi với thời gian, nhưng một khi đã chịu sự quản chế của thiên đạo thì ắt sẽ có nhiều chuyện không thể tùy ý được nữa.

Hiện tại thiên đạo hỗn loạn, Thanh Thiên kiếp rõ ràng cũng là sự tồn tại đặc biệt đã vượt qua quy tắc của lượng kiếp thông thường, với Thánh Nhân mà nói, đây có lẽ là cơ hội duy nhất thoát khỏi xiềng xích của thế gian này!

Từ đây tự do tự tại, đạt đến đại tự tại, đại giải thoát!

Thế nên sau khi Thái Thanh Thánh Nhân trở về không lâu, nhất là sau khi nhận thấy Nhân tộc vẫn còn có người đại khí vận bảo vệ, lập tức dứt khoát dẫn theo đệ tử siêu thoát.

Bởi vì cơ hội này, từ lúc mở ra trời đất đến nay, chư thánh chỉ có một cơ hội này để ngồi vào hàng ngũ các giáo khí số!

Bây giờ, Nguyên Thủy cũng sắp đi.

Nhưng, trước khi Nguyên Thủy đi, cần phải làm rõ nhân quả ràng buộc cuối cùng, điều này vốn có thể hiểu được, nhưng những người trong cuộc của ràng buộc nhân quả này, khi rơi trên người mình, thì đã là chuyện khác rồi.

Đừng nhìn Nguyên Thủy nói năng uyển chuyển, như không hề tức giận chút nào, nhưng hai người Nhiên Đăng đều hiểu rõ, nhân quả giữa hai người và Nguyên Thủy Thánh Nhân đã trở nên nghiêm trọng hơn rồi!

“Đạo huynh, chuyện cũ đã qua, sao cứ phải để trong lòng, đạo huynh đã có ý định rời đi, tham chiến cũng không có ý nghĩa gì, nếu không lại thêm nhiều nhân quả, thế thì không hay.” Nhiên Đăng thấp giọng nói.

Không thể không nói, mặc dù lời nói khéo léo uyển chuyển, nhưng với lập trường trước đây của Nguyên Thủy, thì rất có thể sẽ không chịu thu tay lại.

“Nếu như ta còn muốn ở lại thế gian này, thì quả thực là không nên lưu lại nhân quả này.”

Nguyên Thủy bình thản nói: “Nhưng trước đó ta đã nói, lần này ta phải rời đi, bao giờ gặp lại còn chưa biết, không chấm dứt được nhân quả này, khó tránh về lâu dài, trong lòng vẫn còn day dứt mãi, lúc nào mới có thể thông suốt được...”

Nguyên Thủy mỉm cười: “Nếu đã như thế, xin hai vị nhất định phải thành toàn.”

Nhiên Đăng chán nản nói: “Ngươi muốn thế nào đây?”

Nguyên Thủy xá đầu bằng một tay: “Lần này đi xa, còn thiếu một ngọn đèn, soi rọi chặng đường phía trước.”

Mặt Nhiên Đăng lộ vẻ đau thương, duỗi tay ra, trong lòng bàn tay xuất hiện một ngọn lửa, nhìn kỹ thì thấy là một ngọn đèn, ngọn lửa lập lòe yếu ớt, nhưng dù Cửu Thiên Cương Phong thổi đến cũng vẫn lù lù như thế, như thể vĩnh viễn không tắt đi.

“Thế nào.”

“Đa tạ Phật tổ chu toàn, ngày sao không biết bao giờ gặp lại, tạm biệt.”

Nhiên Đăng oán hận rời đi.

Đèn bổn mạng phân ra hai nửa, dường như đã mất đi tám phần tu vi, nếu không có trăm triệu năm khổ luyện, e rằng giờ có tu luyện cũng không thể khôi phục lại được.

Một chiêu của Nguyên Thủy, chẳng khác nào đã đánh gãy căn cốt của chính mình.

Nguyên Thủy lại nhìn sang phía Cụ Lưu Tôn Phật, Quảng Thành Tử đứng phía sau ngài không nhịn được bước lên trước một bước: “Sư tôn.”

Nguyên Thủy phất tay, ngăn hắn van xin, vừa giơ tay ra đã tóm được một làn ánh sáng trắng từ trên người của Cụ Lưu Tôn Phật, thản nhiên nói: “Lấy của ngươi một đóa Tam Hoa, một đám mây Ngũ sắc, chấm dứt hết nhân quả trước đây, ngươi thấy thế nào?”

Cụ Lưu Tôn quỳ trên mặt đất, bi thống hét lên: “Sư tôn!”

Nhưng trước mặt không có phản ứng gì.

Lúc ngẩng đầu lên, trước mặt đã không còn ai cả.

Lôi Đạo Nhân và những người khác cảm thấy, hình như bản thân lại bị từ bỏ, nửa năm trước, tổ tiên đã dặn hội tụ thiên tài đạo môn; hơn nữa càng nhiều càng tốt, ai đến cũng không được từ chối.

Lôi Đạo Nhân vui mừng khôn xiết, không tiếc sức lực khai phá toàn bộ đại lục Đạo Minh, thu thập được chín triệu chín trăm chín mươi người.

Bình Luận (0)
Comment