Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 2650 - Chương 2648: Lại Bị Bỏ Rơi (2)

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 2648: Lại bị bỏ rơi (2)

Hôm nay... phát hiện...

Hết rồi, hết thảy đều hết rồi!

Các núi thần động phủ, mọi thứ đều biến mất không còn thấy nữa, ngay cả những đám tường vân che phủ trên bầu trời Đạo Minh cũng có dấu hiệu tan tành, chỉ còn lại một ít, lơ lửng yếu ớt trên không trung.

“Người đâu cả rồi?”

Lôi Đạo Nhân như điên như cuồng xông lên đại điện Tam Thanh.

“Đi đâu cả rồi?”

Lại nhìn thấy những anh em khác, đều đứng ngây ra như phỗng, đối mặt với câu hỏi của mình, trong mắt chỉ có chết lặng.

“Người đâu rồi?”

“Đi cả rồi sao... đều bị dẫn đi hết rồi à...”

“Thế còn chúng ta phải làm sao bây giờ?”

“......”

Lá thư trên bàn đột nhiên phát sáng.

Cả người Lôi Đạo Nhân run rẩy không ngừng, nhất thời không dám mở thư ra, cảm thấy trong lòng đau khổ vô cùng, mọi suy nghĩ đều mất sạch.

Đây là lá thư từ biệt, do Ngọc Đỉnh chân nhân để lại, nội dung thư vừa như ngoài dự liệu cũng vừa như tất cả đều trong dự liệu cả rồi —

Nội dung trong thư đơn giản mà nói thì là, Thanh Thiên kiếp lần này, bọn ta đi, không xen vào nữa, đi tìm một nơi dừng chân mới, chỗ này đã không còn là nơi yên bình của bọn ta nữa.

Bọn ta không muốn chiến đến lúc sức lực suy tàn bị người đuổi đi, bọn ta muốn ngẩng cao đầu rời đi, tự lực cánh sinh nếm trải gian nan lập nghiệp.

Bọn ta mang theo đám thiên tài đi rồi, hy vọng có thể ở một nơi mới, lan tỏa ánh sáng chính đạo.

Tuy rằng bọn ta rời đi, nhưng lí niệm đạo giáo và vinh quang sẽ không vì sự rời đi của bọn ta mà biến mất.

Đạo thống của chúng ta cũng sẽ không mất đi.

Bọn ta không phải là vứt bỏ các ngươi, những người còn lại các ngươi chỉ cần quy hàng đại lục Tinh Hồn, thì chính là người của Tinh Hồn.

Người trong Đạo Minh, nguồn gốc đều là con cháu huyết mạch dưới sự cai trị của Tam Hoàng Ngũ Đế, mọi người đều giống như nhau, không phân biệt chủng tộc, chỉ có đạo thống khác nhau mà thôi...

Hiện tại, điều ràng buộc cuối cùng của các ngươi đã không còn nữa, hãy trở về Nhân tộc Tinh Hồn đi thôi, các ngươi sẽ trở thành chung một dòng với Nhân tộc Tinh Hồn!

Hy vọng các ngươi có thể an toàn sống tiếp, hơn nữa còn phải tiếp tục vui vẻ sống.

Kéo dài đạo thống.

Đại loại như thế, vân vân...

Cuối thư còn thêm mấy lời áy náy rồi tạm biệt, và nhiều tài luyện tu luyện cao cấp cùng đan dược.

Nhưng những thứ này trong mắt Lôi Đạo Nhân, chả có nghĩa lý gì cả.

Hắn xem xong lá thư, lòng đã như tro tàn.

Trước đây nhiều Lão Tổ Đạo Minh tái hiện thế gian, đoạt lại chốn cũ của đại lục Đạo Minh, trên dưới Đạo Minh đều vui mừng khôn xiết, cảm thấy có thể lần nữa vực dậy, thống trị Tổ địa, đạo là cao nhất, hiện tại trời đất thay đổi, cuối cùng sẽ như thế nào đây? !

Hiện tại chư tộc đại chiến, xung đột phân tranh đã được lập ra, với sức lực của bản thân và anh em sao có thể ứng phó được, chỉ với một Yêu Thần của Yêu Tộc cũng có thể nghiền ép người có sức chiến đấu mạnh trong Đạo Minh chúng ta.

Trong Thanh Thiên kiếp tàn khốc như vậy, chỉ có cao thủ, kẻ mạnh, trụ cột khi tiến vào chiến trường mới có thể chống trụ!

Cho dù có nhiều tư liệu tu luyện và đan dược thì cũng có tác dụng gì chứ?

Những thứ đó có thể khiến bản thân thăng cấp đến trình độ có thể đấu với Yêu Hoàng trong vòng một ngày hay sao?

Nếu như có thể, Lôi Đạo Nhân nhất định sẽ không nói hai lời nuốt hết chúng vào bụng, dù có no chết cũng không sao!

Nhưng rõ ràng đây chỉ là mộng đẹp.

Bọn ta đơn độc ở lại chỗ này, cố gắng chiến đấu mấy chục triệu năm...

Trông sao ngóng trăng đợi các ngươi trở lại.

Sau đó... các ngươi trở về, nơi này lại trở thành chiến trường khốc liệt nhất.

Sau một trận đánh điên cuồng, cả đại lục trở thành phế tích đổ nát, dân số vốn dĩ từ trăm tỷ rốt cuộc chỉ còn chục tỷ người.

Cuối cùng các người phủi mông rời đi, còn mang theo nhiều hạt giống tu đạo như vậy...

Nhóm năm người Lôi Đạo Nhân đều khóc không ra nước mắt, chán nản vô cùng...

Chỉ trong một đêm, bọn ta lại trở về tình trạng không nơi nương tựa...

Còn không bằng Tả Trường Lộ người ta nữa, người ta từ đầu đến cuối, nào có dựa dẫm vào ai, gì mà dựa với dẫm, còn không phải là cắn răng cho qua, nhưng lại có thể an ổn dưới mí mắt chư tộc.

Mặc kệ có phải chỉ có vỏ ngoài hay không, ít nhất bên Nhân tộc Tinh Hồn đang vô cùng an ổn, không có ai đến xâm phạm!

Nhưng còn bọn ta thì sao?

Bọn ta trước giờ luôn dẫn đầu bọn họ, cao hơn họ một bậc, bọn ta là luôn cảm thấy mình cao hơn bọn họ rất nhiều... nhiều năm qua vẫn luôn như vậy. Nhưng hiện tại thì sao, đặc biệt là trong mấy năm gần đây... sao đột nhiên bọn ta lại đánh không lại rồi...

Sau đó khác biệt càng ngày càng lớn, không thể sánh kịp được nữa.

Khó khăn lắm mới đợi được đám người Lão Tổ trở về, bọn ta rốt cuộc cũng có thể diễu võ dương oai, kết quả đám người Lão Tổ lại rời đi...

Còn kêu bọn ta đầu hàng bọn họ... trở thành Nhân tộc Tinh Hồn?

Trở thành một dòng chung với Nhân tộc Tinh Hồn? !

M* nó chứ!

Năm người Phong Lôi Sương Vũ Tuyết đứng ngây như phỗng trên đại điện, cảm thấy mờ mịt vô cùng.

Bây giờ, ngay giờ phút này, bọn hắn vô cùng hâm mộ Hỏa Đạo Nhân và Vân Đạo Nhân đã mất trong trận chiến trước đó.

Tuy rằng bọn họ chết đi, nhưng chết trong oanh liệt, chết một cách hiên ngang, chết thì sẽ không có bất kỳ muộn phiền gì nữa.

Không, bọn họ đã khắc hết những người trong Đạo Minh vào lòng, kể cả những hạt giống của đạo môn bị mang đi!

Trái lại những người còn sống bọn cần phải đối mặt với cục diện rối rắm hiện tại!

“Làm sao giờ?” Sắc mặt của Tuyết Đạo Nhân hiện tại cũng như tên của hắn vậy.

Làm sao giờ?

Ba chữ này cũng đang lặp đi lặp lại trong đầu của bốn người còn lại.

Đạo Minh có thể giữ vững được không?

Nếu như đám người Tổ sư không rời đi, đừng nói gì mà giữ vững, dù thế nào bọn họ vẫn có thể lây lất gắng gượng.

Nhưng giờ đây, bọn họ đều đã rời đi, đều đi cả rồi...

Bên ngoài còn có đại quân của Ma Tộc, Yêu Tộc, A Tu La tộc...

Ừm, bên trong Đạo Minh cũng có...

Đánh?

Đánh không lại!

Sao mà đánh lại được?

“Đại ca, sao giờ, hiện tại chúng ta... làm sao mới tốt đây?” Vũ Đạo Nhân lúc này vô cùng hoang mang, lo lắng.

Thân đã là cao thủ luyện đến kỳ đầu Đại La, hiện tại ngay cả giọng nói cũng hơi lơ lửng, hai chân cũng sắp không trụ vững nỗi nữa...

Bình Luận (0)
Comment