Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 2656 - Chương 2654: Keng! Keng! Keng! (2)

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 2654: Keng! Keng! Keng! (2)

“Ta là Tần Phương Dương! Ta là quân tiên phong quay về từ tiền tuyến! Ta yêu cầu các ngươi toàn lực gia cố màn bảo hộ. Đại quân do Ngự Tọa đại nhân dẫn đầu đang trên đường trở về!”

“Chúng ta chỉ cần tranh thủ thời gian mấy phút nữa! Có nghe không!”

Tần Phương Dương gào to, rúng động cả Thượng Kinh!

Giọng nói của hắn kiên định, quyết đoán.

Vô số võ giả ở bên dưới vô thức sinh ra lòng tin phục!

Bởi vì bọn họ nghe thấy tinh thần quyết tử bên trong giọng nói của người này!

Chỉ cần Tần Phương Dương ta đây không chết!

Sẽ không có một kẻ địch nào có thể vào được Thượng Kinh!

Đầu tiên các ngươi nghĩ cách gia cố màn bảo hộ đi! Nghĩ hết tất cả mọi cách, không tiếc bất cứ giá nào!

Lập tức có mệnh lệnh của quân bộ truyền xuống: “Tất cả võ giả có năng lực, không tiếc bất cứ giá nào, phải gia cố màn bảo hộ!”

Thành Thượng Kinh quá lớn!

Màn bảo hộ của một thành phố khổng lồ như thế, là thứ kiên cố nhất, nhưng muốn gia cố ngay cũng sẽ bị hao tổn lớn nhất!

Các võ giả cảnh giới Ngự Thần bên dưới hoàn toàn không có tư cách nhúng tay vào!

Võ giả của hai cảnh giới Ngự Thần và Quy Huyền muốn gia cố màn bảo hộ chỉ sợ sẽ phải trả giá bằng sinh mạng và nguyên hồn của chính mình!

Võ giả từ Phi Thiên trở lên nhanh chóng tập trung lại, đi như bay hướng thẳng về mỗi hướng khác nhau của tòa thành.

Quân bộ đang thống nhất cân bằng.

Cao thủ từ các bộ ủy đang suất lĩnh quân lính mà mình lãnh đạo, ồ ạt tiến về các cương vị khác nhau.

Thành Thượng Kinh.

Trong tiểu viện của Tả Tiểu Niệm.

Trước khi sự cố ập đến, Vương Lăng Vân còn đang nằm trên ghế uống trà, da trổ đồi mồi, trong mấy năm nay mặc dù đã được Tả Tiểu Đa không tiếc mọi giá mang về đồ tốt để điều dưỡng cơ thể nhưng Vương Lăng Vân cũng tự hiểu rõ, sinh mạng của mình đã đến điểm kết thúc.

Kinh Hồng Kiếm đang nằm trong vỏ.

Vỏ kiếm nằm trên gối của Vương Lăng Vân.

Kể từ sau ngày hôm đó, Kinh Hồng Kiếm chưa từng rời khỏi vỏ.

Không có một âm thanh nào.

Dường như thanh kiếm này đã chết.

Vào lúc chấn động khủng khiếp truyền đến, căn nhà bắt đầu rụng bụi rào rào, Vương Lăng Vân kinh ngạc quan sát.

Hắn cảm thấy dường như có chuyện bất thường gì đó đã xảy ra!

Trái tim của hắn bỗng dưng siết lại.

Phong ba bão táp sắp đến, bầu không khí như thể trời đất sụp đổ, bao phủ khắp Thượng Kinh.

Tiếp đến là tiếng cảnh báo vang lên.

Khi tiếng cảnh báo có địch tập kích liên tiếp vang vọng khắp mọi nẻo đường ngóc ngách thành Thượng Kinh…

Vương Lăng Vân biết, lần này Thượng Kinh đúng là đã gặp phải tao ngộ liên quan đến sinh tử.

Hắn nhẹ nhàng vuốt ve chuôi kiếm Kinh Hồng Kiếm, lẩm bẩm: “Ông nội… Xem ra, Tiểu Hồng sắp không giữ được nữa rồi. Tiểu Hồng, ngươi có nguyện ý giúp ta, thực hiện lần nở rộ cuối cùng trong sinh mạng của ta và ngươi không?”

Kinh Hồng Kiếm dường như cảm nhận được gì đó, đột nhiên rung lên một tiếng oong.

Trong chốc lát, kiếm rời khỏi vỏ ba tấc, hàn quang phóng ra xung quanh!

Bỗng nhiên trong tiểu viện nồng nặc sát khí nặng nề!

Tất cả mọi người đều biết, Kinh Hồng Kiếm chính là thanh kiếm đồng hành cùng Chiến Thần năm đó, cũng chính là bảo vật gia truyền, là bùa hộ thân của Vương gia.

Nhưng chỉ vợ chồng Tả Trường Lộ và Vương Lăng Vân biết.

Sự thật về Kinh Hồng Kiếm.

Vì sao lại là bùa hộ thân.

Có nguyên nhân cả.

Không chỉ đơn giản là Kinh Hồng Kiếm có kiếm linh như thế.

Mà còn vì bên trong Kinh Hồng Kiếm có thứ mà Vương Phi Hồng để lại, giống như thần hồn lạc ấn, ý chí chi lực!

Cả đời Vương Phi Hồng luyện kiếm, thành tại kiếm.

Hắn trao tinh lực, tất cả tâm huyết, tất cả tinh thần cả đời cho Kiếm đạo của hắn, cho kiếm của hắn.

Ngoài kiếm ra chẳng còn thứ gì khác nữa!

Vì vậy hắn mới có thể sử dụng kiếm bước lên đỉnh phong.

Vào lúc hắn tấn cấp lên Hỗn Nguyên, Kinh Hồng Kiếm liền có được kiếm linh.

Tác chiến lâu dài, lĩnh ngộ mà hắn có với kiếm càng ngày càng khắc sâu, ý chí kiếm đạo của hắn cũng càng ngày càng trở nên thuần túy!

Đến trận chiến chấn động thế giới kia của hắn, tu vi đã đạt đến Đại La!

Mà ý chí kiếm đạo của hắn đã tích lũy bên trong Kinh Hồng Kiếm rất nhiều.

Trước khi chết liều mạng đánh một trận xong, dù thân đã chết, nhưng để ý chí kiếm đạo của mình sống mãi bên trong Kinh Hồng Kiếm! Giữ lại bên trong Kinh Hồng Kiếm.

Đó cũng là lý do mà năm xưa Vương Phi Hồng tự bạo bỏ mình, nhưng Kinh Hồng Kiếm lại không mảy may tổn thương tí nào.

Có thể nói, đây là chỗ tinh hoa cả đời Vương Phi Hồng.

Mặc dù không có bất kỳ ý thức nào.

Nhưng lại không gì không phá được!

Nhưng ý chí kiếm đạo thế này chỉ có thể phóng thích một lần!

Mà còn phải trả một cái giá rất lớn.

Tả Trường Lộ không đồng ý để dấu vết cuối cùng còn lại của anh em mình biến mất. Mà món di vật cuối cùng này của Vương Phi Hồng để lại cho cháu trai của hắn - Vương Lăng Vân.

Vì vậy Tả Trường Lộ mới mang thanh kiếm này quay về Vương gia, giao lại cho Vương Lăng Vân.

Tư chất của Vương Lăng Vân không tốt, không thể nào hấp thu được ý chí kiếm đạo này.

Mà Vương gia sau này cũng không còn xuất hiện một nhân vật kinh tài tuyệt diễm nào nữa. Nên bí mật này, Vương Lăng Vân cũng chẳng còn nhắc đến nữa.

Dù sao, ý chí kiếm đạo của tổ tiên, nếu nằm trong tay con cháu bất hiếu, đối với Vương Lăng Vân mà nói, đó chính là sự sỉ nhục to tát đối với ông nội!

Là vết nhơ lớn nhất đối với danh tiếng Chiến Thần, đối với thanh danh anh hùng!

Mãi đến tận hôm nay.

Vương Lăng Vân đột nhiên cảm thấy có lẽ vào chính hôm nay!

“Kẻ địch hùng mạnh tấn công, Thượng Kinh nguy cơ trùng trùng, Ngự Tạo Đế Quân xa tận chân trời, không kịp quay về…”

“Nhưng năng lượng hiện giờ của ta… lại không đủ để phát huy tối đa ý chí kiếm đạo của tổ tiên!”

“Chỉ có cơ hội một lần xuất kích, không thể lãng phí!”

Vương Lăng Vân lẩm bẩm với Kinh Hồng Kiếm: “Cơ thể ta đã suy yếu, bình thường đến đi đứng còn khó khăn huống chi là giết địch? Tiểu Hồng, mọi thứ nhờ vào ngươi!”

“Ngươi đưa ta đi giết địch! Được không?”

Kinh Hồng Kiếm rời khỏi vỏ, lẳng lặng đứng giữa không trung.

Ánh sáng lạnh lẽo lập lòe.

“Hy vọng ngươi sẽ thành toàn cho ta.”

Vương Lăng Vân cầu xin: “Đây dù sao cũng là trận chiến cuối cùng của ta, cũng là của ngươi!”

“Keng! Keng! Keng!”

Kinh Hồng Kiếm phát ra tiếng vang!

Vương Lăng Vân bật cười ha ha: “Tốt lắm, rất tốt!”

Bình Luận (0)
Comment