Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 2662 - Chương 2660: Nhất Kiếm Trấn Thượng Kinh (2)

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 2660: Nhất kiếm trấn Thượng Kinh (2)

Nhưng càng khiến Minh Hà cảm thấy kinh ngạc, vẫn là ở lực phòng hộ của chính bản thân nàng.... nói một câu thật lòng không khách khí cho lắm, cho dù là bốn đệ tử của Tiệt giáo cùng lúc tấn công, Tả Tiểu Niệm đứng yên không động đậy cũng có thể kiên trì được vài phút!

Mạnh như vậy, lại nhiều pháp bảo hộ thân đến vậy, quả thật cường hãn đến mức Lục Thánh cũng phải ghen tỵ!

Trang bị như thế, tiếp viện tập hợp đầy đủ trên một người, hỏi sao Minh Hà lão tổ không kinh ngạc chứ?

“Đóng băng!”

“Băng diễm!”

“Cháy!”

“Nổ!”

Vẻ mặt Tả Tiểu Niệm lạnh lùng, trong miệng quát nhẹ nhiều tiếng, dưới tay cũng không dừng lại chút nào, trước mặt tự nhiên là từng mảng từng mảng lớn đổ xuống...

Tay nhỏ cầm Oa Hoàng kiếm cùng kề vai chiến đấu với Chu Yểm, Yên Thập Tứ qua lại vèo vèo tán loạn, không những giết chóc vô song, đồng thời còn không ngừng hấp thu tử khí, ma diễm càng lúc càng tăng lên, ồn ào điên cuồng vô hạn.

Chớp mắt nhìn xuống, đã không còn khác biệt gì mấy với Thí Thần Thương thật sự nữa rồi!

Minh Hà lão tổ càng nhìn càng cảm thấy hoảng sợ, còn có tức giận đau lòng.

Một trăm triệu đại quân của bản thân, cứ như vậy bị chặn lại đây sao?

Trong lòng vẫn cứ có cảm giác càng lúc càng không tốt....

Tại sao sẽ gặp được Chu Yểm?

Tại sao sẽ gặp được băng diễm?

Còn có còn có.... Thí Thần Thương của Ma tộc, lại nhảy ra từ đâu cơ chứ?

Cho dù không phải là bản thể chân chính của Thí Thần Thương, thì cũng phải là một cái phân thân, lão tổ tuyệt đối sẽ không nhìn lầm đâu!

Vô số chuyện kỳ quái hợp lại với nhau, quá không bình thường rồi!

Mẹ nó, lần này không phải chính là một cái bẫy mà Long, Phượng, Kỳ Lân và Ma tộc cùng nhau bố trí cho Tu La tộc đó chứ?

Bọn họ căn bản không phải là muốn tiêu diệt đại lục Tinh Hồn, mà là muốn tiêu diệt Tu La tộc của ta à?

Mẹ nó, nhìn thấy Chu Yểm đã biết ngay không có chuyện gì tốt, nhưng cũng không ngờ được vậy mà lại xui xẻo đến như vậy, quả thật chính là tai họa ngập đầu mà...

Lẽ nào Chu Yểm bặt vô âm tín vô số năm lại lần nữa xuất hiện, đẳng cấp tai ách vậy mà lại tăng thêm một tầng, chẳng qua chỉ dõi mắt chốc lát, đã có thể lay chuyển số kiếp mạch sống của sinh linh cả một tộc sao? !

......

Thượng Kinh, tình huống hiện tại đúng là có chút không giống, ít nhất là có khác biệt rất lớn so với dự đoán của Lý Thành Long!

Phi Tường Thần Thông của Thượng Cổ Thần tộc cực kỳ rộng lớn, thực lực cũng mạnh mẽ, so với những đường khác nhanh hơn rất nhiều!

Trên bầu trời Thượng Kinh.

Một người, một thanh kiếm, một người một kiếm đứng trên lồng bảo hộ trên không ba nghìn mét của Thượng Kinh!

Mặc dù là một người một kiếm, nhưng kiếm quang thấu tận trời đất kia, lại chiếu rọi bốn phía, rực rỡ vô hạn!

Kiếm quang lẫm liệt, bắn chiếu tứ phương!

Người nọ, áo bào xanh phấp phới, đứng chắp tay, trường kiếm của hắn vẫn ở trên lưng, nằm trong vỏ.

Kiếm chưa xuất vỏ, nhưng ánh kiếm đã thấu triệt đất trời.

Chính bản thân người này, chính là một lợi kiếm chấn động trời xanh!

Nhưng nhìn thấy ánh kiếm tràn đầy phát ra quanh thân, phản chiếu bốn phương tám hướng, hết sức mãnh liệt rực rỡ, nhìn từ xa, tựa như một mặt trời phát ra ánh sáng và nhiệt nóng vậy, chiếu sáng thiên hạ, rực rỡ khắp vòm trời!

Sự khác biệt duy nhất cũng chỉ là, thứ mặt trời dùng là ánh sáng, còn thứ hắn dùng lại là kiếm khí!

Những cao thủ năng giả của Long tộc, Phượng tộc và cả Kỳ Lân tộc đã đến trên bầu trời của thành Thượng Kinh ở sáu phía, khi nhìn thấy người này, mỗi một cao thủ của ba tộc đều không khỏi cảm thấy trong lòng đột nhiên chấn động.

Ánh kiếm ngập tràn quanh thân đối phương, đơn thuần dựa vào thân thể chống đỡ trận gió trên cao, tay áo phấp phới, tóc bay phiêu phiêu, thoạt nhìn càng giống một thần tiên giữa loài người bất cứ lúc nào cũng có thể cưỡi gió bay đi, giống như mọi thứ trong trời đất, hắn đều không xem ra gì, thế gian vạn vật, hắn đều không bận tâm.

Nhưng toàn bộ cao thủ của ba tộc lại cảm nhận được vô cùng rõ ràng.

Tâm cảnh của người này cùng với biểu hiện bên ngoài của hắn, như là hai con người vậy, chính là một người tự nhận phải chết!

Đúng vậy, với trận chiến này, hắn đã hạ quyết tâm phải chết!

Hôm nay, nhất định tử chiến tại nơi này!

Và ngay một khắc khi nhìn thấy người này, cao thủ của ba tộc lập tức đạt được một nhận thức chung: Người này không chết, sẽ không có cách nào tấn công thành Thượng Kinh!

Người này, sẽ dốc hết toàn bộ sức lực bảo vệ thành phố này, dùng tính mạng bảo hộ thành phố này, dùng linh hồn canh giữ cho thành phố này không sụp đổ!

Loại cảm giác này, rất hoang đường, cũng rất vô lý!

Một đô thị cực kỳ lớn với hơn hai trăm triệu người, một người làm sao mầ bảo vệ, làm sao mà bảo hộ chu toàn được chứ?

Nhân thủ của ba tộc đồng loạt công kích, tổng số ước tính phải vượt hơn mấy trăm triệu, khoan không nói đến việc dùng chiến thuật biển người để nhấn chìm nơi này, chỉ nói bao vây tấn công thành Thượng Kinh từ bốn phương tám hướng, cho dù hắn có thể mọc ra ba đầu sáu tay, thậm chí phân thân hóa ảo ảnh, một biến một trăm, cũng không thể nào bảo vệ được thành phố này!

Nhưng dời tầm mắt, chạm tới trên người của người đứng ở đó, nhất là khi tiếp xúc với ánh mắt bình tĩnh thản nhiên kia.

Cái loại khí thế không nói được bằng lời, vô cùng rõ ràng mà nói với ngươi.

Ta vẫn đang ở đây.

Các ngươi, đừng làm loạn!

Dám động, giết chết!

Đã nói là làm, không tin thì cứ thử xem, dùng tính mạng của các ngươi đến thư xem!

Một tiếng rồng ngâm đầy mạnh mẽ, một con cự long vạn trượng, bỗng nhiên xuất hiện trên chín tầng mây, xoay tròn một vòng, sừng sững giữa không trung, uy thế vạn phần.

Con cự long đó ngay tức khắc hóa thành một lão giả mặc một bộ đồ cũ sờn màu, nhẹ nhàng đáp xuống, đứng ở một đầu khác của kiếm giả kia, xa xa nhìn nhau.

Lão giả trầm giọng tán thưởng: “Thật khí phách! Thật quyết tuyệt! Thật khí thế! Nhân loại, ngươi tên là gì? Đứng ở đây, là muốn quyết một trận tử chiến với ba tộc của bọn ta hay sao?”

Mắt của Tần Phương Dương liếc nhìn về phương xa, hoàn toàn không nhìn lão giả trước mắt này, thản nhiên nói: “Người có tiếng nói trong ba tộc chẳng có một ai đến, ta mắc gì phải nói chuyện với ngươi chứ? !”

Trong lời nói đều là sự kiêu ngạo, có thể nói là rất không lịch sự, không chút phong độ nào.

Bình Luận (0)
Comment