“Tức hổn hển như vậy thật sự là quá mất mặt Thần tộc Thượng cổ chúng ta mà, chuyện không có phẩm vị như vậy, Long tộc chúng ta sẽ tuyệt đối không làm!”
Tổ Long hết sức kiềm chế nói.
Thuỷ Phượng và Kỳ Lân tức giận đến nỗi suýt chút nữa thì líu lưỡi!
Ngươi cmn đương nhiên không tức đến thở hổn hển, bởi vì trong miệng tên này ngươi trở thành đứng đầu ba tộc rồi, có thể tức giận gì nữa?”
“Không sai, không tôn trọng kẻ thù của mình chính là không tôn trọng chính các ngươi.”
Tần Phương Dương không chút nể mặt nói: “Chung quy là trưởng lão Long tộc càng hiểu biết sâu rộng hơn, hai vị khác các ngươi mở miệng là tiểu tử, không biết trong lòng các ngươi chính mình lại là loại địa vị nào?
“Tức chết ta rồi!”
Thuỷ Phượng và Kỳ Lân muốn gầm lên.
Nhưng...
Chỉ trong nháy mắt, cảm xúc lập tức bình tĩnh trở lại, mặc dù là cưỡng chế bình tĩnh, nhưng suy cho cùng không phải là kích động đến muốn nổ tung như thế.
Liền sau đó, Thuỷ Phượng nhìn Tần Phương Dương, thản nhiên nói: “Tiểu tử ngươi ngược lại tính kế hay lắm, ý đồ lấy hoa ngôn xảo ngữ thấp kém tạo nên hiềm khích giữa ba tộc chúng ta, nhưng mục đích cuối cùng lại là muốn kéo dài thời gian, chẳng lẽ lại thật sự cho rằng chúng ta nhìn không ra, không nhìn thấu mánh khoé nông cạn của ngươi? Dù ngươi nói đúng thì làm sao?”
Tần Phương Dương thản nhiên nói: “Ta chỉ là muốn kéo dài thời gian, các ngươi không cần phải nghe ta nói, nhưng ta vui lòng tự nói tự nghe, liên quan gì đến các ngươi?”
Kỳ Lân thấy Tần Phương Dương lại lần nữa chọc tức Thuỷ Phượng, không khỏi cười hả hê nói: “Tần Phương Dương, ta nhớ kỹ ngươi rồi, tiểu tử ngươi gan cũng lớn đó, thực lực cũng không tầm thường, nhưng nếu ngươi cho rằng chỉ cần mình mở miệng đã có thể ngăn cản ba tộc chúng ta thì đã nhầm to rồi!”
“Dựa vào sức của một mình ngươi, có thể kéo dài bao nhiêu thời gian, chẳng qua chỉ là rối loạn trong chớp mắt mà thôi!”
“Sau khi đại quân của ba tộc tề tựu đông đủ, chiến dịch tiến công thượng kinh Nhân tộc của chúng ta bắt buộc phải gặp mặt ngươi, chỉ là thấy tiểu tử ngươi còn có chút dũng khí, mấy phần cốt khí, đặc biệt đến với ngươi một lát, trái lại để ngươi thể hiện tài ăn nói sắc sảo, nhưng dù ngươi miệng lưỡi trôi chảy, thì cũng không cứu được đại cục.”
Tần Phương Dương cười lớn: “Nếu ta chớp mắt đã làm các ngươi rối loạn, sao còn không hành động? Nói ta miệng lưỡi trơn tru, làm sao biết không phải là các ngươi sợ ta, không dám làm bừa? Không nói được thì chính là các ngươi bỏ mạng trong tay ta, còn chưa biết đâu!”
Nghe lời này, ba lão đối diện đều khịt mũi coi thường.
“Bỏ mạng trong tay ngươi? Ha ha ha...”
“Trước mắt không có ai, đại quân của các ngươi tiến sát, đã là sự thật. Nhưng không biết vương giả của ba tộc dám một mình chiến đấu với ta hay không?”
Tần Phương Dương ngón tay gảy kiếm, một tiếng kiếm ngân như rồng gầm phượng hót leng keng vang tận không trung!
“Các ngươi dám không? Có cái gan này hay không?”
“Hay là ba người các ngươi cần phải liên thủ với nhau mới dám đấu một trận với ta?”
Ba người đối diện đều điên cuồng cười ha hả.
“Một mình một kiếm, đối mặt với đại quân vô cùng lớn; vẫn còn ung dung khiêu khích, thách thức! Phần khí phách này, bản vương thích!”
Tổ Long cười to nói: “Tần Phương Dương, ngươi cũng không cần khích tướng! Thần tộc thượng cổ chúng ta khâm phục nhất là anh hùng! Thích nhất cũng là anh hùng!”
“Khi nhìn thấy ngươi đứng ở đây, liền biết ngươi muốn liều mạng cứu sống! Mong muốn của ngươi, kết thúc ở trận chiến này đi!”
Thuỷ Phượng cũng thản nhiên cười: “Vậy nên trong giây phút nhìn thấy dáng dấp ngươi, cảm nhận được khí phách của ngươi, chúng ta liền có lòng muốn thành toàn phần chiến ý này của ngươi!”
“Thành toàn cho mong muốn xả thân cứu sống giải cứu mọi người, tín niệm lấy tính mạng ra chiến đấu của ngươi!”
“Anh hùng trên đời từ trước tới nay không nhiều! Chúng ta cũng rất vui khi thấy anh hùng ngay trước mắt, chúng ta không tiếc thành toàn cho ngươi!”
“Ba tộc chúng ta, từ cổ chí kim khâm phục nhất, tán thưởng nhất chính là khí chất cương trực trong con người này!”
“Chỉ vì ngươi vốn có thể không chết, lấy tu vi của ngươi có thể tuỳ ý trốn, thoải mái yên vui sống lâu dài. Ngươi không phải bị ép đến đường cùng mới ra liều chết chiến đấu, mà là vì niềm tin của ngươi mà chủ động ra liều mạng một trận!”
“Chúng ta tôn trọng ngươi.”
“Vậy nên bằng lòng chịu tất cả khiêu khích của ngươi, để cho ngươi đạt được mong muốn, chết một cách có ý nghĩa!
Nhưng chúng ta không phải kẻ ngốc.”
“Không phải người nào cũng có thể khích tướng chúng ta. Chúng ta thành toàn cho mong muốn kéo dài thời gian của ngươi, nhưng cũng chỉ đến đây mà thôi.”
Kỳ Lân ha ha cười: “Tần Phương Dương, ngươi đã hiểu chưa?”
Ba người nhìn nhau một cái, đều cười ha hả.
Tần Phương Dương cũng cười lớn: “Đã hiểu, đa tạ chư vị tiền bối thành toàn! Nhưng trận chiến hôm nay, chung quy là phải không chết không thôi!”
“Ba tộc Long, Phượng, Kỳ Lân bắt đầu từ thời thượng cổ đã là bá chủ hùng bá thiên hạ, ngày hôm nay gặp lúc đang thịnh, Tần Phương Dương ta cũng muốn chân chính xem xem, đến cùng là ai mạnh ai yếu!”
Trên khuôn mặt hào sảng của Kỳ Lân lộ ra nụ cười háo thắng: “Tần Phương Dương, ngươi định đánh thế nào?”
Tổ Long và Thuỷ Phượng cũng hai mắt phát sáng.
Mặc dù luôn miệng không bị khiêu khích, nhưng câu “ba tộc Long, Phượng, Kỳ Lân cuối cùng là ai mạnh ai yếu” này vẫn gây nên gợn sóng nơi đáy lòng của ba trưởng lão, việc liên quan đến niềm kiêu ngạo của ba tộc khiến lòng hiếu thắng từ trong xương tuỷ hừng hực trỗi dậy.
Long tộc ta, há có thể yếu đuối?
Phượng hoàng tộc ta nào đã từng yếu hơn tộc khác?
Kỳ Lân tộc ta... xưa nay chính là mạnh nhất thế gian!
Dù ngươi là phép khích tướng... phép khích tướng... Chúng ta cũng là người mạnh nhất!
“Rất đơn giản!”
“Sự an nguy của Thượng Kinh bây giờ buộc chặt với ta!”
Tần Phương Dương trở tay rút kiếm, kiếm khí bay thẳng lên trời: “Ba trận, tộc nào có thể thắng ta, có thể giết ta hiển nhiên chính là mạnh nhất!”
Trong lòng Tần Phương Dương rất rõ ràng, bản thân có thể kéo dài thời gian đến hiện tại, đối với mong muốn của mình đã là hết sức thành công!
Thật cảm ơn tính kiêu ngạo trong xương tuỷ của ba tộc này, nếu không hiện tại đã sớm tiến công ồ ạt!
Nhưng bọn họ hiển nhiên sẽ không cho mình đơn thuần dùng lời nói để kéo dài thời gian nữa.
Mục đích của mình, bọn họ biết rất rõ!