Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 2665 - Chương 2663: Trước Khi Ta Chết, Thượng Kinh Sẽ Không Gặp Chuyện Gì! (3)

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 2663: Trước khi ta chết, Thượng Kinh sẽ không gặp chuyện gì! (3)

Phép khích tướng, nhìn có vẻ hữu hiệu, thực tế lại là người ta cố ý châm chước.

Nhưng bất kể là đối phương nguyện ý cũng được, không nguyện ý cũng được, chung quy là mình đã kéo dài được thời gian rồi.

Điểm này là không thể nghi ngờ.

Sau đó lại muốn tranh thủ thời gian lần nữa, thì chỉ có thể dùng đao thật thương thật, dùng chiến đấu và máu tươi để tranh thủ thời gian mà thôi!

“Thẳng thắn!”

Tổ long cười ha hả: “Quả là hán tử!”

“Đã như vậy thì đừng nói nhiều!”

Tần Phương Dương chậm rãi nói: “Đến đánh đi, các ngươi xuất chiến hay là phái kẻ khác?”

Trong lòng hắn cười khổ.

Ngự Toạ bọn hắn sao còn chưa đến?

Công bằng mà nói, Tần Phương Dương không sợ chết, nhưng cũng tuyệt đối không muốn chết.

Là nước cờ đen mà Tả Trường Lộ tự mình sắp đặt, Tần Phương Dương luôn chờ đợi khoanh khắc để mình xuất thủ.

Đợi mãi đợi mãi, vẫn không đợi được.

Trong mấy năm qua, thì khoảng thời gian này là những ngày Tần Phương Dương cảm thấy hạnh phúc nhất.

Hắn tìm được chuyển thế của Hà Viên Nguyệt, hơn nữa còn bầu bạn, cùng nàng trải qua mấy năm này, nhìn nàng bi bô tập nói, thấy nàng từng chút trưởng thành...

Trong lòng Tần Phương Dương tràn đầy mong ước.

Mong ước về tương lai.

Trận chiến này, nhất định có thể thắng.

Nhiều năm sau... dù là cả cuộc đời này, nàng không thể khôi phục ký ức kiếp trước, nhưng ta chỉ cần nhìn nàng như vậy cũng đã rất hạnh phúc rồi.

Tần Phương Dương suy nghĩ rất nhiều, mong ước cũng rất nhiều.

Mỗi một mặt, hắn đều tưởng tượng một lần.

Nhưng duy chỉ có không nghĩ tới hôm nay.

Đã đến bước này.

Hắn vốn là ra tiền tuyến tham chiến, hắn cũng có thể nghĩ đến Ngự Toạ tất nhiên sẽ có sắp xếp cho mình, nhưng nửa đường đột nhiên xảy ra việc đột xuất như vậy.

Phải làm sao đây?

Ta có thể trơ mắt nhìn Thượng kinh thất thủ mà lại chẳng hề quan tâm hay không?

Chấp hành quân lệnh, tiếp tục tiến về núi Bạch Đầu, ai cũng không thể nói là sai.

Nửa đường chuyển hướng, ngược lại là chống lại quân lệnh.

Nhưng Tần Phương Dương vẫn lựa chọn nhanh chóng chạy đến tiếp viện.

Cố gắng góp một phần sức lực của mình.

Đi được hai phần ba quãng đường thì hắn đã biết mình chắc chắn ngăn cản không nổi; nhưng không lẽ chỉ có thể quay đầu hay sao?

Bây giờ đối mặt với tình cảnh Long, Phượng vây kín sáu mặt.

Toàn bộ màn bảo hộ của thành Thượng Kinh, dưới tay Tổ Long và Thuỷ Phượng, liền giống như một quả trứng khổng lồ dễ vỡ!

Bản thân mình nếu không làm như vậy, sau một kích của đối phương, màn bảo hộ này của Thượng Kinh đã nát vụn rồi.

Thời thế đã đến bước này, hắn cũng nhất định phải dũng cảm bước ra!

Nhưng, đứng ở đây chính là thập tử nhất sinh!

Hắn không muốn chết.

Thật sự không muốn chết.

Tương lai rất tươi đẹp.

Nhưng hiện tại hắn cô độc một mình, đối mặt với hàng trăm triệu Thần tộc Thượng cổ!

Cho dù là viện quân đến, mình ở trung tâm vòng vây của ba tộc, cũng nhất định không thể thoát!

“Ai muốn lên đấu với vị anh hùng Nhân tộc này! ?”

Trong trận doanh của Long tộc, Phượng tộc, Kỳ Lân tộc, mỗi trận doanh bước ra một vị Đại La đỉnh phong cấp bậc cường giả.

Khí thế trầm ngưng.

Dù là so với Tổ Long hay Thuỷ Phượng, khí thế cũng không kém bao nhiêu.

Rất rõ ràng, ba tộc Long, Phượng, Kỳ Lân mặc dù không tiện trực tiếp điều động người có cấp bậc cường giả chí cao như Tổ Long, Thuỷ Phượng, nhưng mà, người được phái ra cũng đã là nhân vật số một số hai trong tộc rồi!

Tổ Long thản nhiên nói: “Tần Phương Dương, chúng ta cũng không ức hiếp ngươi, nếu như ngươi ba trận đều thắng, chúng ta lập tức rút quân!”

Tần Phương Dương cười khổ.

Ba trận đều thắng?

Ba vị bước ra này, mỗi người nếu bàn đến thực lực thật ra đều đã hơn mình.

Chưa kể còn có võ lực thiên phú?

“Đến đi!”

Tần Phương Dương cười ha ha: “Trước khi ta chết, Thượng Kinh sẽ không gặp chuyện gì?

“Không gặp chuyển gì!”

“Được!”

Tần Phương Dương cười lớn: “Ba tộc Long, Phượng mặc dù là đến giết ta, nhưng không hổ là anh hùng thượng cổ, ngay thẳng kiên trung, quả nhiên là từ cổ chí kim độc nhất vô nhị!”

Trên mặt Tổ Long và Thuỷ Phượng đồng thời lộ ra nụ cười mất tự nhiên, nghiêng đầu nhìn Kỳ Lân một cái.

Tổ Kỳ Lân vô cùng tức giận: “Ngươi nói ba tộc không hổ là anh hùng thượng cổ tất nhiên là đúng, nhưng vì sao lại nói thiếu một tên?”

Chẳng ai thèm để ý đến hắn.

Tần Phương Dương đã chiến đấu với một con Hắc Long.

“Mời!”

“Mời!”

Tần Phương Dương đi lên chính là nước đi liều mạng.

Hắn biết thực lực hai bên có chênh lệch.

Đánh đâu chắc đấy tự nhiên sẽ có thể tranh thủ nhiều thời gian hơn, nhưng đối phương sẽ không để mình có thời gian đánh đâu chắc đấy.

Như vậy thì đến cả trận đầu mình cũng không chịu đựng qua được.

Hắc Long là một thanh kiếm lưỡi rộng kỳ quái, vừa mới tiến hành lễ đối thủ xong, tiếp chiêu thứ nhất...

Tần Phương Dương trực tiếp lao người đến, kiếm quang loé lên.

Máu tươi phun ra.

Hắc Long xuất kiếm!

Phập!

Chiêu thứ nhất, kiếm thứ nhất, đã đâm vào lồng ngực Tần Phương Dương!

Hắc Long nằm mơ cũng không ngờ sẽ dễ dàng như thế.

Mà Tần Phương Dương trực tiếp lao vào thanh kiếm của đối phương, sớm có chuẩn bị mà dốc toàn lực để khoá chặt kiếm của đối phương, đồng thời tạo ra một dòng lực hút điên cuồng như của lỗ đen, một khi đã hút vào thì sẽ không cho đối phương trốn thoát...

Cùng lúc đó...

Kiếm của Tần Phương Dương phập một tiếng đã bổ đôi nửa bả vai cho đến nửa lồng ngực của đối thủ.

Kiếm trong ngực Tần Phương Dương và kiếm trong bả vai Hắc Long là đâm vào cùng một thời điểm, cùng một giây!

Máu tươi ầm một tiếng nhuộm đỏ một bên màn bảo hộ của thành Thượng Kinh.

Rơi xuống giống hệt như mưa máu.

“Áu ~~~”

Hắc Long phát ra tiếng kêu kinh hãi vô cùng, bất ngờ gầm lên cực kỳ thảm thiết!

Trực tiếp lộ ra bản thể, thân thể nghiêng một cái, vết thương dài mấy chục trượng, nội tạng cũng đều lộ ra ngoài, lờ mờ nhìn thấy nửa bên gan rồng to lớn cũng bị chém mất một nửa!

Đôi ngươi to lớn của Hắc Long bi phẫn khó hiểu nhìn chòng chọc Tần Phương Dương trước mặt, tức tới không nói thành lời: “Ngươi... ngươi... ngươi...”

Thân thể Tần Phương Dương lung lay một chút.

Trước ngực máu tươi phun ra như thác nước.

Lồng ngực còn đang không ngừng nứt ra bên trong. Kiếm khí ngang tàng của đối phương đang ở trong lồng ngực hắn tàn phá bừa bãi không ngừng, máu thịt còn đang nứt toác không thôi.

Loại kiếm khí này đã vượt qua sức chịu đựng của Tần Phương Dương.

Tu vi của đối phương vốn cao hơn hắn.

Kiếm khí nhập thể, nếu Tần Phương Dương muốn loại bỏ luồng kiếm khí này, bế quan cũng ít nhất ba tháng mới được.

Bình Luận (0)
Comment